Trao Đổi Giữa Hai Thế Giới: Mang Hàng Tỷ Vật Tư Nuôi Bé Con - Chương 73: Khách Đến ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:13:11
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dù cô em xuất sắc như chắc chắn nhiều thích, hít — nhưng Ninh , lọt hố từ bao giờ thế? Sao ?”
“Cô em đó song hệ dị năng, vật tư trong tay dồi dào, thể đ.ấ.m đá zombie, thể kinh doanh buôn bán, IQ lẫn EQ đều cao, thậm chí còn xinh bậc nhất, đúng là hấp dẫn khác...”
Càng càng thấy sai sai, La Khánh cảm thấy em xứng với Tô Thời Thanh chứ?
“...” Ninh Tư Niên đưa tay xoa xoa giữa mày, ánh mắt trong trẻo, “ thích cô .”
“Chỉ là...” Suy nghĩ hồi lâu, Ninh Tư Niên cuối cùng cũng nghĩ một lý do phù hợp, “Chỉ là giao dịch giữa cô và vẫn kết thúc.”
Giao dịch kết thúc?
La Khánh ngẩn , cảm thấy lý, nhưng hình như lý.
“Đi , các cứ hết , để trông coi căn cứ.” La Khánh chút ai oán.
Cùng lúc hai nhân tài của căn cứ đều lên đường viễn du, La Khánh tiếc đứt ruột.
đúng như lời , mỗi mỗi chí hướng, La Khánh sẽ ngăn cản bất kỳ ai rời khỏi căn cứ. Tô Thời Thanh , Ninh Tư Niên càng như thế.
“Vậy nếu Ninh , cùng cô em đó, mau hỏi ý kiến đối phương?” La Khánh lắc đầu thở dài, dậy, “Vừa tinh hạch và vàng trong tay cũng thu thập gần đủ , cũng tìm cô em một chuyến, cùng luôn chứ?”
Trong lúc hai họ chuyện, Tô Thời Thanh ở phòng bên cạnh cũng đón tiếp khách của .
“Hoàng Oanh Nhi?” Tô Thời Thanh thấy tiếng gõ cửa liền mở, thấy một ngờ tới.
Sau trận thủy triều xác sống, Hoàng Oanh Nhi còn mặc váy dài nữa, khoác một chiếc áo khoác màu be — đó là chiếc áo khoác mà ông lão tặng cho Tô Thời Thanh khi cô đầu đến căn cứ, khi Hoàng Oanh Nhi là cháu gái của ông, Tô Thời Thanh liền đưa chiếc áo đó cho cô.
Sắc mặt Hoàng Oanh Nhi phần xanh xao, vẫn tiều tụy, nhưng hơn nhiều so với lúc ban đầu.
“Cô Tô, tiện thể chuyện một lát ?” Hoàng Oanh Nhi mím môi, gượng ép nặn một nụ , “ một vài chuyện về... ông nội .”
Thật đáng , là cháu gái mà tìm hiểu về ông nội chỉ thể qua lời ngoài.
Tô Thời Thanh do dự một lát: “... giao thiệp nhiều với ông lão đó, chỉ gặp hai .”
Thậm chí cuối cùng gặp mặt, đối phương trở thành một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.
“Không .” Hoàng Oanh Nhi khẽ lắc đầu, “Cô Tô bao nhiêu cứ bấy nhiêu là .”
Mặc dù thể cuộc sống của ông nội , nhưng Hoàng Oanh Nhi vẫn tìm hiểu chi tiết hơn.
Mời Hoàng Oanh Nhi nhà, Tô Thời Thanh cũng giấu giếm, kể chi tiết quá trình cô giao thiệp với ông lão hôm đó.
Hoàng Oanh Nhi luôn im lặng, dường như thông qua lời miêu tả của Tô Thời Thanh để tái hiện cảnh tượng lúc đó trong đầu.
Dù ăn đủ no, nhưng vẫn trân trọng những bức thư pháp và tranh vẽ; nguyện ý giúp đỡ Tô Thời Thanh, chỉ vì đối phương tuổi tác xấp xỉ cháu gái .
Quả thật đó là những việc ông nội sẽ .
Chẳng từ lúc nào, nước mắt chảy dài má, Hoàng Oanh Nhi lặng lẽ rơi lệ, bên cạnh bỗng một bàn tay nhỏ vươn tới đưa khăn giấy cho cô.
Nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của An Nhiên đang lo lắng , Hoàng Oanh Nhi mím môi, gượng gạo với Tô Thời Thanh: “Cô Tô, cô giống , điểm yếu của cô... bảo vệ .”
Sắc mặt Tô Thời Thanh khẽ động: “Thực lực của cô , dị năng Phong hệ cấp ba, hẳn là thể bảo vệ ông nội của cô.”
Nghe , Hoàng Oanh Nhi chỉ đắng chát lắc đầu: “Là do quá mềm yếu, cho cùng, tất cả đều là của .”
“ cứ nghĩ chỉ cần việc cho Lạc Hà thì chuyện đều thể giải quyết, nhưng ngờ... chỉ hại c.h.ế.t ông nội , mà còn hại c.h.ế.t nhiều vô tội khác nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trao-doi-giua-hai-the-gioi-mang-hang-ty-vat-tu-nuoi-be-con/chuong-73-khach-den.html.]
Trong mạt thế, mềm yếu chính là nguyên tội, là lý do khiến những kẻ đó bất chấp tất cả mà ức h.i.ế.p bạn.
“Vậy cô dự định gì tiếp theo?” Tô Thời Thanh cô gái mặt với khí chất khác , khẽ hỏi.
Hoàng Oanh Nhi , nhưng hận ý trong mắt khiến rùng : “Báo thù. Lạc Hà mang vật tư và dị năng giả sống những ngày tháng tự do tự tại, cố tình sẽ cho toại nguyện.”
“ sẽ truy sát đến chân trời góc biển, cho đến khi c.h.ế.t tay . Đến lúc đó, lẽ sẽ Căn cứ Xương Bình.”
“Dùng dị năng của bảo vệ nơi đây, cũng coi như chuộc những lầm gây đây.”
Đã sai, thì sửa. Đó là đạo lý ông nội dạy cô.
Tô Thời Thanh gì, nhưng cửa phòng một nữa gõ.
“Hả?” Tô Thời Thanh ngẩn , đó dậy mở cửa, , “Hôm nay là ngày lành tháng gì mà nhiều đến tìm ?”
Ngoài cửa là La Khánh và Ninh Tư Niên.
“Cô em! Có tin ?” La Khánh toe toét bước , khi thấy trong nhà còn Hoàng Oanh Nhi thì ngẩn , “Ôi, thật trùng hợp.”
Nước mắt nơi khóe mắt Hoàng Oanh Nhi còn kịp lau khô, thấy bước thì vội vàng đầu, nhận lấy khăn giấy từ tay An Nhiên để lau nước mắt.
An Nhiên ngoan ngoãn một bên, sự chăm sóc tận tình của Tô Thời Thanh, vòng eo gầy gò đầy đặn trở , sắc mặt hồng hào, là một cô bé vô cùng đáng yêu.
Khiến La Khánh cực kỳ yêu thích, liền tiến lên nhéo nhéo má An Nhiên: “Cô em, gen nhà cô mà thế, đứa nào đứa nấy cũng xinh xắn thế ?”
“Là chị gái chăm sóc đó ạ~” Khuôn mặt nhỏ nhéo nhéo, khiến giọng An Nhiên ngọng nghịu, nhưng ngữ điệu nghiêm túc.
“Ừm, nuôi .” Nghe , Tô Thời Thanh nhướng mày, mặt hiếm khi lộ một tia tự hào.
Mèo Dịch Truyện
Nhìn xem, đứa em gái ngoan ngoãn đáng yêu thế , là của nhà cô đấy.
“Không tin ?” Ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, Tô Thời Thanh chống cằm, ánh mắt về phía La Khánh, “Nói xem nào.”
La Khánh xoa xoa tay, bí ẩn mở miệng : “Cô em, tinh hạch và vàng chuẩn xong cả , cô định khi nào kiểm hàng đây?”
Nhắc đến chuyện , Tô Thời Thanh lập tức hứng thú — trời mới dạo cô nghèo đến mức nào!
Vài chục viên tinh hạch còn trong gian căn bản đủ cho cô hấp thụ, bây giờ trong tay Tô Thời Thanh còn lấy một viên tinh hạch nào, chỉ chờ La Khánh bên cứu nguy mà thôi.
“Đi thôi! Kiểm ngay bây giờ!” Tô Thời Thanh vỗ bàn dậy, mắt đều sáng rực, vẻ tham tiền, căn bản chờ một khắc nào.
“Được! Đi!” La Khánh cũng dậy theo, định thì chợt nhớ điều gì, về phía Ninh Tư Niên nãy giờ từ lúc cửa vẫn mở lời, vội vàng , “À đúng , cô em, lão Ninh cùng cô...”
Lời còn hết, Ninh Tư Niên một cước đá bắp chân La Khánh, đau đến mức lập tức im bặt.
“Ái chà...” La Khánh khó tin về phía Ninh Tư Niên, trong mắt tràn đầy vẻ tố cáo.
Tô Thời Thanh đầu , nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì ?”
“Không gì.” Ninh Tư Niên thu hồi ánh mắt, đổi sắc mặt , “La Khánh mấy ngày nay quá mệt nên yếu, nãy suýt chút nữa thì ngã.”
La Khánh bỗng dưng yếu: ...?
Tô Thời Thanh mấy nghi ngờ lời Ninh Tư Niên . Cô lo lắng về phía La Khánh: “Sức khỏe là vốn quý, đừng để quá mệt mỏi, ừm... trong tay đồ bổ, bồi bổ chút ?”
Bổ cái khỉ gì chứ!! Lão tử khỏe như voi đây !!!
---