Trao Đổi Giữa Hai Thế Giới: Mang Hàng Tỷ Vật Tư Nuôi Bé Con - Chương 54: Kẻ đáng chết và người không đáng chết ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:12:52
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đồ ! Con ranh! Con đĩ thối!" Tô Thời Thanh đang tập trung Tô Tiểu Bình, từ lúc nào Vương Hùng Minh lảo đảo dậy khỏi mặt đất, gương mặt đứa trẻ lộ vẻ hung tợn tàn bạo hợp với lứa tuổi. Miệng ngừng c.h.ử.i bới những lời thô tục, Vương Hùng Minh lao lên, há miệng định c.ắ.n đùi Tô Thời Thanh.
"Ồ, quên mất còn mày." Tô Thời Thanh hờ hững liếc thằng nhóc lùn đến eo , một roi mây quật bay nó xa.
Vương Hùng Minh ngã vật xuống đất, lăn hai vòng bất động, là ngất .
Bị giẫm chân, Tô Tiểu Bình trợn mắt nghiến răng: "Con ranh! Nó là em trai mày!"
" đứa em trai vô não nào như thế." Tô Thời Thanh hề lay động, " chỉ em gái, mà em gái đáng yêu, ngoan ngoãn, lời và hiểu chuyện hơn con trai bà nhiều."
Có thể thấy, khi rời xa cô, Tô Tiểu Bình và Vương Hùng Minh sống thê thảm. Quần áo gần như chỗ nào sạch sẽ, bốc mùi trứng thối và tanh tưởi hòa lẫn, còn thêm ít vết thương lớn nhỏ. Thậm chí gương mặt vốn bầu bĩnh của Vương Hùng Minh gầy trông thấy, thể rõ xương gò má nhô cao, bọng mắt của Tô Tiểu Bình cũng sâu hơn hẳn, tiều tụy và chật vật.
Thấy họ t.h.ả.m hại như , Tô Thời Thanh cảm thấy hài lòng. Xem kìa, cái c.h.ế.t chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, ném họ tận thế, vật lộn trong tuyệt vọng và giày vò vô tận, nhưng vẫn thấy chút hy vọng nào, chẳng như càng đau đớn hơn ? Tô Thời Thanh cảm thấy biến thái .
"Bà nếu lúc về căn cứ thì sẽ kết cục gì ?" Tô Thời Thanh cúi , nhẹ bên tai Tô Tiểu Bình, giọng như lời thì thầm của ác quỷ, "Bầy zombie sắp tới , bà sẽ vô zombie nuốt chửng, tận mắt từng miếng thịt da zombie gặm từng ngụm một."
"Bà sẽ c.h.ế.t nhanh , nỗi đau khi thịt da x.é to.ạc sẽ khiến bà sống bằng c.h.ế.t, bà thậm chí thể thấy bộ xương trắng hếu của ."
"Tất nhiên, con trai bà cũng thoát khỏi."
"Nó sẽ lóc gọi , nhưng điều đó chẳng thể đổi bất cứ điều gì. Cả hai đều sẽ trở thành thức ăn của zombie, tận mắt chứng kiến cơ thể từng chút một còn nguyên vẹn, từng chút một chảy m.á.u đến c.h.ế.t."
Cơ thể Tô Tiểu Bình từ run nhẹ chuyển sang run rẩy dữ dội thể kiểm soát, đồng tử cô dần co , thở dồn dập, dường như thấy cái c.h.ế.t t.h.ả.m khốc của . "Không, ..." Cô sợ hãi lắc đầu điên cuồng, "Mày thể, mày thể đối xử với tao như !"
"Tao là dì mày! Là bề của mày! Mày, mày dám đối xử với tao như thế !"
Tô Thời Thanh điều khiển dây leo quấn Tô Tiểu Bình thành một cái bánh tét, nâng cằm cô lên, từng chữ từng câu : "Bà ? ghét nhất là dùng vai vế để đè nén ."
"Bề ư? Bà tính là loại bề gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trao-doi-giua-hai-the-gioi-mang-hang-ty-vat-tu-nuoi-be-con/chuong-54-ke-dang-chet-va-nguoi-khong-dang-chet.html.]
"Khi ép rời khỏi căn cứ để nuôi sống cả nhà bà, bà từng nghĩ là bề ?"
"Khi em gái suýt các bỏ đói c.h.ế.t trong phòng kho, bà từng nghĩ là bề ?"
Cho dù là ở hiện đại tận thế, luôn những dùng thứ gọi là tình huyết mạch để đè nén cô. Ha, nực . Tô Thời Thanh bao giờ chấp nhận chuyện đó.
"Để các sống sót bấy lâu, là nhân từ." Tô Thời Thanh dùng dây leo trói Tô Tiểu Bình và Vương Hùng Minh , bịt miệng họ, ném đống xác c.h.ế.t, "Tiếp theo, các nên c.h.ế.t ."
Bàn tay cô là để ôm em gái mềm mại thơm tho, Tô Thời Thanh vì những kẻ mà bẩn tay . Đợi đến khi thủy triều xác sống ập đến, Tô Tiểu Bình và Vương Hùng Minh sẽ thoát . như Tô Thời Thanh , cả hai sẽ tận mắt chứng kiến zombie gặm nuốt trong tuyệt vọng, c.h.ế.t trong đau đớn.
Phủi tay, Tô Thời Thanh đầu biểu cảm của hai họ nữa. Cô ngẩng đầu cổng căn cứ, sự chỉ huy của La Khánh và những khác, phần lớn trở bên trong căn cứ.
"Xong việc ?" La Khánh thấy ánh mắt Tô Thời Thanh tới, vẻ mặt ngưng trọng tới. Liễu Khuynh Phong nhờ Hà Tiểu Ngôn đưa về chỗ ở trong căn cứ, giờ phút chỉ còn và Tiêu Thất ở bên ngoài căn cứ. La Khánh thấy hai bóng dây leo quấn thành bánh tét trong đống xác c.h.ế.t, nhướng mày, giơ ngón cái về phía Tô Thời Thanh: "Dứt khoát quyết đoán, lắm."
Hành vi của gia đình Tô Tiểu Bình gần như lan truyền khắp căn cứ, ngay cả La Khánh cũng qua. Một gia đình đúng nghĩa lũ hút máu, nếu là trong thời đại pháp luật và đạo đức còn tồn tại, La Khánh lẽ sẽ khuyên Tô Thời Thanh bình tĩnh, nhưng ở tận thế, đ.á.n.h giá cao thái độ tàn nhẫn của cô. Kẻ thù suýt hại c.h.ế.t , tại giữ ? Để họ tích lũy thực lực trả thù ? Ngu xuẩn.
"Cảm ơn khen." Tô Thời Thanh vuốt lọn tóc mai lòa xòa bên tai, khóe miệng nở một nụ nhàn nhạt. Phải là cảm giác sảng khoái, chỉ tiếc là thể đối xử như với cha cô ở hiện đại.
"Tình hình hiện tại mấy khả quan." Sắc mặt La Khánh chút ngưng trọng, "Chúng gây động tĩnh nhỏ ở cổng, nhưng bên Lạc Hà chút phản ứng nào, lẽ họ bỏ trốn khỏi căn cứ ." Tình huống tồi tệ nhất xảy , Lạc Hà mang vật tư và phần lớn dị năng giả trong căn cứ, những còn ở đây, phần lớn chỉ là thường. Và tin tức tồi tệ hơn là, thủy triều xác sống đang bám sát phía , chậm nhất là một hoặc hai canh giờ nữa sẽ ập đến căn cứ.
Mèo Dịch Truyện
"Cô em gái, trung tâm căn cứ xem tình hình." La Khánh đưa tay xoa xoa thái dương, "Cô tự bảo trọng."
Nhìn La Khánh và Tiêu Thất vội vã căn cứ, Tô Thời Thanh bóng lưng hai , cổng căn cứ còn mấy , khẽ thở dài. Nếu cô rời , nhanh chóng. Nếu đợi đến khi thủy triều xác sống bao vây bộ căn cứ, việc đưa An Nhiên rời sẽ phiền phức.
Đứng dậy chuẩn căn cứ tìm An Nhiên, ánh mắt Tô Thời Thanh lướt qua đống xác c.h.ế.t bên cạnh, đột nhiên thấy gì đó, bước chân khẽ khựng – một t.h.i t.h.ể gầy đến mức gần như chỉ còn trơ xương của một ông lão yên đất, quần áo rách nát vương vãi vết m.á.u loang lổ, một lỗ hổng lớn ở n.g.ự.c trông thật kinh hoàng. Mà t.h.i t.h.ể đó, Tô Thời Thanh quen . Đó là ông lão tặng cô chiếc áo khoác ngày đầu tiên cô đến căn cứ. Lúc đó Tô Thời Thanh lén để cho ông một ít thức ăn, cầu chúc sống lâu trăm tuổi. giờ đây, vẻ chẳng sống thọ. Tô Thời Thanh lặng lẽ t.h.i t.h.ể đó, đáy mắt biểu cảm khó lường, đang nghĩ gì. Đó là sự thiện ý đầu tiên mà cô nhận ở tận thế, mà giờ đây ông lão yên trong đống xác c.h.ế.t, qua đời từ lâu, ai ngó ngàng.
"Cái thế đạo thối nát ..." Tô Thời Thanh nhắm mắt , lẩm bẩm. Cô cởi chiếc áo khoác dính đầy m.á.u , bước tới quấn lấy t.h.i t.h.ể ông lão, bế ngang lên. Thi thể nhẹ, nhẹ đến mức thậm chí nặng hơn An Nhiên là bao, khó mà tưởng tượng đây là cân nặng của một ông lão. Thi thể nếu để bên ngoài căn cứ, đợi đến khi thủy triều xác sống ập đến, chắc chắn sẽ gặm nát còn hình dạng. Tô Thời Thanh thể gì nhiều, nhưng ít nhất, cô giữ cho ông lão một chút thể diện.
---