Trao Đổi Giữa Hai Thế Giới: Mang Hàng Tỷ Vật Tư Nuôi Bé Con - Chương 371: Chải Đầu ---
Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:29:12
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tô Thời Thanh bước , cô lập tức thấy chiếc ổ ch.ó trống . Thang Viên từ lúc nào chui chăn của hai cô bé, một một ch.ó cứ thế khúc khích đùa nghịch giường. Thấy Tô Thời Thanh , mắt An Nhiên sáng rỡ: "Chị ơi..."
Tuy nhiên, lời còn dứt, sắc mặt An Nhiên đột nhiên trở nên kỳ lạ, em bé chằm chằm đầu Tô Thời Thanh, vẻ mặt vô cùng quỷ dị. Tô Thời Thanh để ý đến sự đổi nét mặt An Nhiên. Cô hai cô bé đang ườn giường chịu dậy, biểu cảm và giọng điệu chút bất lực: "Trời đông lạnh mà hai đứa dậy hả?"
Thế nhưng An Nhiên và Nghiêm Khanh Khanh đều thò đầu khỏi chăn, vẻ mặt chút phức tạp Tô Thời Thanh, trả lời câu hỏi. Bị ánh mắt của hai cô bé đến ngơ ngác, Tô Thời Thanh hiểu các em như : "Sao thế?"
An Nhiên chằm chằm cái đuôi ngựa lệch lạc đầu Tô Thời Thanh, im lặng một lúc, mới lên tiếng với giọng điệu vô cùng tế nhị: "Kiểu tóc của chị hôm nay... thật đặc biệt."
Cái đuôi ngựa buộc lỏng lẻo ở phía , trông như sắp lệch khỏi quỹ đạo, cũng gọn gàng, nhiều sợi tóc con vẫn lòa xòa bên ngoài, cứ lắc lư theo mỗi cử động của Tô Thời Thanh. Hoàn khác biệt với kiểu tóc đuôi ngựa cao gọn gàng, thanh thoát thường ngày của Tô Thời Thanh.
Nghe là vấn đề về kiểu tóc của , Tô Thời Thanh khỏi sững sờ, vội vàng lấy một chiếc gương nhỏ từ gian, soi kiểu tóc của lúc .
Tô Thời Thanh: ...
Nhìn thấy cái đuôi ngựa vặn vẹo đầu, Tô Thời Thanh coi như hết hy vọng. Cô lẽ nên tin lời quỷ quái của Ninh Tư Niên. Thảo nào nãy ngoài dám thẳng cô, hóa là buộc , nên chột .
Khóe miệng Tô Thời Thanh khẽ giật giật hai cái, gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài bất lực. Thôi , dáng vẻ Ninh Tư Niên chắc là đầu tiên giúp khác buộc tóc, buộc như cũng là khá lắm .
Vừa về phía giường của hai cô bé, Tô Thời Thanh tháo b.í.m tóc hiện tại của , tự c.ắ.n dây chun buộc một cái khác.
"Hai đứa nên dậy nhé, Ninh chuẩn bữa sáng bên ngoài , chuẩn vệ sinh cá nhân ăn sáng." Tô Thời Thanh vỗ vỗ hai cô bé qua lớp chăn, nhưng thấy thứ gì đó cựa quậy hai cái bên chăn, Thang Viên đột ngột phóng từ bên trong.
"Cả con nữa." Tô Thời Thanh mắt nhanh tay lẹ, một tay túm Thang Viên khỏi chăn, "Thang Viên đốc thúc An Nhiên và Khanh Khanh dậy."
"Gâu gâu!" Thang Viên hưng phấn kêu hai tiếng, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức im lặng. Xem nó vẫn nhớ lời Tô Thời Thanh hôm qua, ở nhà dám phát tiếng động quá lớn.
Tô Thời Thanh hài lòng gật đầu, đó nhẹ nhàng tiếp tục thúc giục An Nhiên và Khanh Khanh dậy.
"Chị ơi ~ hôm qua chị ngủ với An Nhiên?" An Nhiên thò nửa khỏi chăn, kéo cánh tay Tô Thời Thanh lắc lư qua , như đang nũng. Sáng sớm hôm nay thức dậy, thấy bóng dáng Tô Thời Thanh bên giường, em bé còn tưởng là chị dậy sớm, kịp. nhanh, An Nhiên phát hiện bên ngoài phòng ngủ yên tĩnh, giống như chị dậy.
Nghe câu hỏi , Tô Thời Thanh chớp mắt lia lịa, đang suy nghĩ cách giải thích, Nghiêm Khanh Khanh bên cạnh đột ngột lên tiếng: "Có chị ngủ với ?"
An Nhiên lập tức mở to mắt: "Anh lớn mà, cần ngủ cùng chứ?"
Lời còn dứt, An Nhiên như chợt nhớ điều gì đó, vội vàng bịt miệng .
"Em !" An Nhiên thần bí gần Tô Thời Thanh, "Có sợ bóng tối ?"
"Hả?" Tô Thời Thanh chút buồn , "Sao nghĩ thế?"
"Vì An Nhiên sợ bóng tối nên mới chị ngủ cùng." An Nhiên một cách nghiêm túc, " An Nhiên bây giờ Khanh Khanh và Thang Viên ngủ cùng , chị thể ngủ với ."
Tô Thời Thanh khẽ hai tiếng, giơ hai tay lên, xoa đầu hai cô bé, cũng ý định phản bác: "Ừm, đúng , Ninh của các em sợ bóng tối, chúng bao dung một chút nhé?"
"Dạ !" An Nhiên và Nghiêm Khanh Khanh ngoan ngoãn đồng thanh đáp. Ngay cả Thang Viên ở bên cạnh cũng khẽ "gâu" một tiếng trầm đục.
Trong phòng, Tô Thời Thanh giúp hai cô bé dậy, cô dùng các vật dụng trong gian lấy nước ấm, chuẩn đồ vệ sinh cá nhân cho An Nhiên và Nghiêm Khanh Khanh. Sau khi xong những việc , Tô Thời Thanh mới bước khỏi phòng ngủ, về phía phòng khách bên ngoài, xem Ninh Tư Niên chuẩn đến .
Mặc dù đó Tô Thời Thanh là hành động kín đáo trong căn cứ, nhưng Ninh Tư Niên vẫn hề qua loa với bữa sáng hôm nay. Trong phòng khách đặt một bộ dụng cụ nấu ăn, lấy từ gian từ hôm qua để chuẩn . Tô Thời Thanh cũng để một ít thức ăn và nước tủ trong nhà, tiện cho họ sử dụng bất cứ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trao-doi-giua-hai-the-gioi-mang-hang-ty-vat-tu-nuoi-be-con/chuong-371-chai-dau.html.]
Ninh Tư Niên chiên vài lát bánh mì, luộc mấy quả trứng bằng nước, và cuối cùng còn nấu một nồi cháo thịt nạc lớn. Toàn bộ đều là những món ăn thanh đạm, mùi vị nồng nặc. Chỉ cần đóng chặt cửa sổ và cửa , mùi hương sẽ bay ngoài khiến khác phát hiện.
Khi Tô Thời Thanh ngoài, bánh mì và trứng chuẩn xong, nồi cháo thịt nạc vẫn đang sôi. Còn Ninh Tư Niên đang đóng cửa sổ phòng, ngăn hương cháo bay ngoài.
Tô Thời Thanh bữa sáng hôm nay, lấy trái cây tươi từ gian. Chia trái cây bữa sáng thành 4 phần, cô lấy 4 cái đĩa, mỗi đĩa đặt nửa quả táo gọt vỏ, vài quả việt quất còn đọng nước, và những quả cà chua bi chua ngọt vô cùng hấp dẫn.
Cứ thế, một bữa sáng đơn giản nhưng tinh tế chuẩn xong.
Mèo Dịch Truyện
Trong lúc Tô Thời Thanh chuẩn trái cây, Ninh Tư Niên đóng cửa sổ xong liền tới. Hắn thấy kiểu tóc đuôi ngựa cao gọn gàng, thanh thoát đầu Tô Thời Thanh, lời đến bên môi đột ngột khựng , vành tai đỏ bừng thể thấy bằng mắt thường.
Vì cái đuôi ngựa buộc , điều đó nghĩa là Tô Thời Thanh nãy chắc chắn nhận điều bất thường. Ninh Tư Niên giữ vẻ mặt cảm xúc, nhưng trong lòng nghĩ: Hay là đừng ăn sáng nữa, bàn bạc công việc với thầy .
Việc mà tự tin nhận lời, kết quả thành một trò như , Ninh Tư Niên thực sự cảm thấy chịu nổi. kịp bỏ chạy, Tô Thời Thanh mỉm sang.
"Ninh—Tư—Niên—" Tô Thời Thanh tủm tỉm sang, lập tức nhận vành tai đỏ bừng của đối phương. Ban đầu định nhắc chuyện , nhưng lúc trong lòng cô nhịn nảy sinh ý nghĩ trêu chọc, giọng điệu cố ý kéo dài: "Tay khéo thật đấy nha~"
"Khụ khụ!" Ninh Tư Niên suýt nữa thì nghẹn c.h.ế.t, ánh mắt chút lơ đãng, sự chột hiện rõ như ban ngày, "Cũng, cũng gì."
"Vậy là khả năng học hỏi của mạnh mẽ nhỉ?" Tô Thời Thanh tiến lên, cho đối phương né tránh ánh mắt, thẳng . Ninh Tư Niên cô đến mức nhịn lùi một bước, nhưng Tô Thời Thanh nhanh chóng đuổi theo ngay giây tiếp theo.
Từng bước ép sát, hai nhanh chóng lùi đến sát tường. Thấy phía còn đường lui, Ninh Tư Niên kiềm chế nuốt khan, yết hầu khẽ lăn nhẹ, như thể chịu nổi, nhắm mắt , giọng chút khàn: "Được , đừng nữa."
Vành tai đỏ bừng.
Tô Thời Thanh hài lòng khẽ một tiếng, lùi nhường cho đối phương một đường. Nhìn thấy vẻ mặt chút chán đời của Ninh Tư Niên, cô còn bụng an ủi: "Ai cũng đầu tiên mà, chỉ là buộc tóc thôi, cần quá để ý, dạy nhé."
Câu cuối cùng chỉ là Tô Thời Thanh tùy tiện , nhưng mắt Ninh Tư Niên sáng lên, gật đầu vô cùng nghiêm túc: "Được."
Hắn vẫn tin tưởng khả năng học hỏi của như , nếu tự tay dạy, chắc chắn sẽ học nhanh. Chờ đến khi học cách buộc tóc, mỗi buổi sáng, Ninh Tư Niên đều thể tự tay chải đầu cho Tô Thời Thanh, mỗi kiểu tóc của cô đều sẽ do chính tay tạo .
Chỉ cần nghĩ đến chuyện , Ninh Tư Niên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tất nhiên, chuyện học chải tóc cũng gác , hôm nay họ còn việc quan trọng hơn. Giải quyết xong bữa sáng, Ninh Tư Niên liền định ngoài.
" bàn bạc với thầy về chuyện buôn bán vật tư, lẽ sẽ nhiều chi tiết cần chốt , là cô cùng nhé?" Ninh Tư Niên bước cửa Tô Thời Thanh, chìa tay về phía cô.
Tô Thời Thanh suy nghĩ một lát, khẽ lắc đầu: "An Nhiên và Khanh Khanh cần trông chừng, nếu cả 4 chúng cùng thăm Giáo sư Lâm một nữa, mục tiêu sẽ quá lớn, dễ khiến khác nghi ngờ."
Còn nếu Tô Thời Thanh một đến thăm Giáo sư Lâm, vẻ quá đột ngột, dù giữa hai cho cùng thực chất bất kỳ mối quan hệ nào. Chỉ Ninh Tư Niên, với tư cách là học trò của Giáo sư Lâm, việc đến thăm thầy giáo là chuyện sẽ gây bất kỳ sự nghi ngờ nào.
"Một chuyện cứ tự quyết định là , tin phán đoán của ." Tô Thời Thanh gật đầu, , "Nếu thực sự chắc chắn thì đợi về hỏi ."
Đồng hành cùng lâu như , Tô Thời Thanh đại khái cũng thể nắm bắt tám chín phần suy nghĩ của Ninh Tư Niên, để bàn bạc chuyện giao dịch, thì vẫn yên tâm. Ninh Tư Niên cũng phản đối: "Không hôm nay về lúc nào, các cô ở nhà tự cẩn thận."
"Yên tâm." Tô Thời Thanh khẽ mỉm . Cô dù đ.á.n.h của phái Cấp tiến, nhưng tự bảo vệ bản thì thể . Thực sự , còn gian mà.
Đưa mắt Ninh Tư Niên rời , Tô Thời Thanh mới đóng cửa nhà. Mặc dù chỗ ở của họ ở nơi hẻo lánh, nhưng ban ngày cư dân vẫn khá đông. Và Tô Thời Thanh cũng hề nhận , trong bóng tối, một ánh mắt lạnh lẽo đang dõi theo bóng lưng cô bước nhà.
---