Trao Đổi Giữa Hai Thế Giới: Mang Hàng Tỷ Vật Tư Nuôi Bé Con - Chương 182: Đại Hỏa ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 13:31:38
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tận thế ập đến, hệ thống điện tê liệt, hễ màn đêm buông xuống, cả thế giới như trùm lên một tấm màn đen, vật đều mờ ảo. Đêm nay, vầng trăng mây che khuất, còn chút ánh trăng trong vắt nào, bên ngoài càng thêm tối đen như mực. Tô Thời Thanh cầm đèn pin, ánh sáng rạch ngang màn đêm, chiếu rọi gian phía mười mấy mét.
Phía cô là Hoàng Oanh Nhi và Lạc Quân cùng những khác, sắc mặt mỗi đều căng thẳng tột độ, như thể đang cảnh giác với nguy hiểm bất ngờ thể ập đến bất cứ lúc nào. Trong bảy , lẽ chỉ Tô Thời Thanh là đến mức căng thẳng như . Tuy ánh đèn pin chiếu phạm vi quá lớn, nhưng khả năng cảm nhận gian cho phép Tô Thời Thanh nắm rõ động tĩnh trong phạm vi hai mươi mét xung quanh. Thêm đó là sự phối hợp của dị năng hệ Mộc, ít nhất sẽ tập kích bất ngờ.
“Hướng nhà máy… chắc là ở phía đó.” Ánh đèn pin trong tay Tô Thời Thanh khẽ lắc lư, cuối cùng chỉ về một hướng. Dưới màn đêm đen kịt, khó thể rõ những công trình ẩn trong bóng tối, nhưng chỉ dựa trí nhớ, Tô Thời Thanh cảm thấy nhóm của còn xa nhà máy nữa.
Lạc Quân tiến lên một bước, vẻ mặt kiên nghị trầm trọng: “Cô Tô, để dẫn đầu mở đường.” Anh là cấp độ dị năng cao nhất trong bảy , sắp đột phá cấp 4, đồng thời là dị năng giả hệ Thổ, nhiều phương tiện tự bảo vệ hơn khi đối mặt với nguy hiểm.
Tô Thời Thanh từ chối, đưa đèn pin cho đối phương, nhường vị trí. Hoàng Oanh Nhi với dáng nhẹ nhàng, khẽ kéo tay Tô Thời Thanh, nhỏ: “Thời Thanh, dò đường.”
“Một cô nguy hiểm ?” Tô Thời Thanh lo lắng nhíu mày.
Dưới ánh đèn pin, Hoàng Oanh Nhi mím môi khẽ: “Sẽ , gió sẽ chỉ lối cho nguy hiểm.” Cô chớp mắt với Tô Thời Thanh, xòe tay : “, thể cho một cái đèn pin ?”
Tô Thời Thanh suy nghĩ một lát, dứt khoát lấy sáu cái đèn pin từ gian, mỗi một cái. "Mọi cầm lấy, cẩn thận nhé." Phát đèn pin cho những khác trong đội, Tô Thời Thanh dặn dò Hoàng Oanh Nhi, "Đừng quá xa."
Hoàng Oanh Nhi khởi động dị năng, cả như đạp gió, đáp đất tiếng động. Nếu ở trong môi trường tối tăm, thị lực hạn chế, gần như ai thể phát hiện sự tiếp cận của cô.
Mèo Dịch Truyện
Lạc Quân thấy , khỏi khẽ cảm thán: “Dị năng , thích khách thì thật đáng tiếc.”
Bỗng thấy bóng dáng Hoàng Oanh Nhi phía khựng , dường như câu đó đ.â.m trúng. Thích khách … Những việc cô từng đây, kỳ thực cũng gần giống như .
Hoàng Oanh Nhi một phía dò đường, sáu còn cũng lực chạy về phía nhà máy, cố gắng mang tin tức về sớm nhất thể. Vừa , Tô Thời Thanh dặn dò mấy xung quanh còn rõ tình hình: “Trong nhà máy đó hiện tại chất đống vô xác c.h.ế.t, tình hình cụ thể rõ ràng, nhưng luôn sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm.”
“Mục đích của chúng là tìm xem manh mối nào về virus , trong trường hợp cần thiết, nhất định bảo vệ bản an .”
Lạc Quân ở phía chen : “Cô Tô cứ yên tâm, những Chỉ huy căn cứ chọn lựa đều là những trải qua nhiều chuyện, cô Tô cần lo lắng.” Có lẽ cảm thấy khí quá ngưng trọng, Lạc Quân nhướn mày, đùa: “Đều là những em cùng xử lý nhiều nguy hiểm , sóng gió gì mà từng thấy. Ngay cả khi trong nhà máy đó xác c.h.ế.t mà là bom, chúng cũng cách ứng phó.”
Tô Thời Thanh , lắc đầu, định gì đó, thì bỗng nhiên thấy một đốm lửa x.é to.ạc màn đêm từ xa—
“BÙM—!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trao-doi-giua-hai-the-gioi-mang-hang-ty-vat-tu-nuoi-be-con/chuong-182-dai-hoa.html.]
Tiếng nổ dữ dội đột nhiên vang lên xa! Dưới cái kinh ngạc của mấy , ngọn lửa đột ngột bốc lên tận trời, gần như chiếu sáng nửa bầu trời, khói đen bốc lên nghi ngút, ánh lửa phản chiếu bóng dáng một tòa kiến trúc— Chính là đích đến của họ, nhà máy đó.
Tòa nhà trung tâm nhất của nhà máy, cũng là nơi Tô Thời Thanh và những khác từng thấy vô xác c.h.ế.t treo ngược, chìm trong biển lửa. Ánh lửa phản chiếu trong mắt mỗi , mang theo cả sự kinh hoàng và bất an.
“Đó là!” Tay Tô Thời Thanh cầm đèn pin đột nhiên siết chặt, tòa nhà chìm trong biển lửa, hô hấp dần trở nên gấp gáp, “Nhà máy phát nổ ?”
Trên khuôn mặt đen sạm của Lạc Quân lờ mờ phản chiếu ánh lửa, sững sờ tại chỗ ngọn lửa bốc cao ngút trời. Anh ngơ ngác lẩm bẩm: “…Thật sự b.o.m ?”
“Không, cái giống như vụ nổ do b.o.m gây .” Tô Thời Thanh chằm chằm ngọn lửa từ xa, ánh mắt tối sầm, lắc đầu, “Đây giống như cố ý đốt lửa.”
“ trong nhà máy đó vô xác c.h.ế.t, xác c.h.ế.t thối rữa từng chút một, khí thối rữa sẽ tích tụ bên trong cơ thể, khiến xác c.h.ế.t dần dần phình to, tạo thành vật chất như thạch cao, cuối cùng thể nổ tung bất cứ lúc nào.”
Nói đến đây, Tô Thời Thanh dừng , cô lẩm bẩm: “Có đang tiêu hủy chứng cứ…”
“Chúng tăng tốc!” Thần sắc cô lạnh hẳn, để ý đến những khác theo kịp , nhanh chóng chạy về phía nhà máy. Xác c.h.ế.t trong nhà máy đốt cháy, cho dù bên trong thật sự manh mối gì, sức nóng của ngọn lửa, e rằng cũng chẳng còn gì. Hiện tại chỉ thể hy vọng là tốc độ của họ đủ nhanh, thể bắt kẻ phóng hỏa trong nhà máy.
Càng đến gần nhà máy, một mùi khó chịu, nồng nặc càng trở nên đậm đặc— Giống như mùi cao su cháy khét, ngừng kích thích màng mũi, khiến cảm thấy buồn nôn khó chịu.
Tô Thời Thanh bịt mũi, nhịn ho vài tiếng, vịn đầu gối thở hổn hển dừng cổng nhà máy. Cô ngẩng đầu ngọn lửa bùng cháy dữ dội bên trong, mắt khói đen cay xè, khiến Tô Thời Thanh nhắm mắt . Lửa cháy lớn, cho đến khi Tô Thời Thanh chạy đến cổng, cũng dấu hiệu ngừng chút nào, chắc chắn là thể .
Tuy nhiên, Tô Thời Thanh nhanh chóng thấy hai bóng cách đó xa— Hoàng Oanh Nhi lưng về phía cô, trong lòng hình như đang ôm thứ gì đó, trong tư thế cảnh giác phụ nữ đối diện. Dụi mắt, Tô Thời Thanh mới rõ đối diện Hoàng Oanh Nhi là ai.
Là Lãnh Yên. Lãnh Yên lúc trông chật vật, quần áo và khuôn mặt dính đầy những vết cháy đen, tóc tai bù xù, như thoát khỏi đám cháy. “Lãnh Yên! Quả nhiên cô ở đây!” Tô Thời Thanh nghiến răng, nhanh chóng tiến lên, lao đến bên Hoàng Oanh Nhi, vai kề vai với đối phương.
Hoàng Oanh Nhi mím chặt môi, vẻ mặt căng thẳng, thấy Tô Thời Thanh chạy đến, đôi mắt cô bé chợt sáng lên. Cô bé vội vàng : “Thời Thanh, khi đến đây, nhà máy bốc cháy , thấy một bóng lén lút rời , nên chặn cô .”
“Còn nữa!” Hoàng Oanh Nhi đưa đứa bé trong lòng cho Tô Thời Thanh xem: “Chị đứa bé , nhặt ở rìa đám cháy, nó trông cũng lắm.”
Tô Thời Thanh cúi đầu , lúc mới thực sự sững sờ tại chỗ: “Nghiêm Khanh Khanh?!”
---