Trao Đổi Giữa Hai Thế Giới: Mang Hàng Tỷ Vật Tư Nuôi Bé Con - Chương 118: Thịt luộc ---

Cập nhật lúc: 2025-10-09 09:09:19
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Xem kìa, hai đứa nhỏ thiết .” Nghiêm Anh hai đứa trẻ đang ôm ở đằng xa, khan hai tiếng. Vì Nghiêm Khanh Khanh cố ý che giấu, ai thấy sắc mặt tái của An Nhiên, chỉ nghĩ hai đứa trẻ lâu ngày gặp tình cảm .

 

An Nhiên và Nghiêm Khanh Khanh ở ngay đất trống xa, Tô Thời Thanh bất cứ lúc nào cũng thể dùng dây leo kéo các cô bé về bên , nên cũng yên tâm phần nào. Con bé khó khăn lắm mới gặp một cùng tuổi thể trò chuyện, Tô Thời Thanh để nó chơi đùa thêm một lát.

 

Mà Long Tư Mân mắt vẫn đang kích động bọn họ: “Những miếng thịt tuyệt đối mang theo bất kỳ virus nào, các bạn chỉ cần tự thử, sẽ là thật.”

 

Tô Thời Thanh về phía chiếc nồi sắt lớn ở đằng xa, lúc thịt hình như chín, trực tiếp dùng tay bốc, bỏng đến kêu la oai oái cũng buông tay.

 

Nhìn những miếng thịt liên tục cuộn tròn trong nồi sắt, Ninh Tư Niên khẽ nhíu mày, tiến lên lấy một miếng để nghiên cứu. Anh tin nào thể triệt để loại bỏ virus zombie, khi mạt thế mới bắt đầu, các nhà khoa học lớn liên kết cũng tìm chút biện pháp nào, thể một giải quyết là giải quyết ?

 

rõ ràng, bây giờ nếu tiến lên lấy thịt, sự chú ý của Long Tư Mân và những khác, đừng là nghiên cứu, e rằng chỉ thể ăn bụng.

 

“Vì cả Căn cứ trưởng đều đề xuất như , thì sẽ thử xem .” Tô Thời Thanh đột nhiên mở miệng, khóe môi khẽ cong lên.

 

Ninh Tư Niên chợt đầu cô, trong mắt lộ một tia lo lắng, nhưng thấy Tô Thời Thanh khẽ nháy mắt với .

 

“Đương nhiên thể.” Long Tư Mân nhạt, vươn tay dẫn Tô Thời Thanh và Ninh Tư Niên về phía nồi sắt.

 

Càng đến gần, mùi thịt trong khí càng thêm quyến rũ, nhưng khi gần , đối mặt với những miếng thịt luộc trắng hếu trong nồi sắt, Tô Thời Thanh thực sự khẩu vị gì.

 

Những trong căn cứ càng kiêng nể gì, khi thịt chín, dập tắt lửa bên , trực tiếp dùng tay thò nồi bốc.

 

Mà khi thấy Long Tư Mân dẫn đến, những xung quanh đồng loạt dạt một lối .

 

Dùng cành cây xiên một miếng thịt lớn trong nồi, Long Tư Mân đưa cho Tô Thời Thanh, khẽ mỉm : “Mời cô, hương vị tuyệt đối sẽ khiến cô hài lòng.”

 

Miếng thịt luộc bất kỳ gia vị nào mang theo một mùi tanh, Tô Thời Thanh mặt đổi sắc, bề ngoài thì cho thịt miệng, nhưng thực chất ném nó gian. Cô giả vờ nhai nhai, đó nuốt xuống.

 

Như vẻ ngạc nhiên nhướn mày, Tô Thời Thanh cầm cành cây trong tay, nhướn mày : “Mùi vị... cũng tệ?”

 

“Ha ha, đương nhiên .” Long Tư Mân dường như hài lòng với phản ứng của Tô Thời Thanh, lớn vẫy tay, đó sang Ninh Tư Niên bên cạnh, “Bạn hữu , cũng thử xem ?”

 

Tô Thời Thanh nhanh hơn một bước từ chối , xòe tay nhún vai: “Đồng đội của lẽ cái lộc ăn , ăn thịt sẽ buồn nôn, thôi đừng khó .”

 

Nực , cô tự ăn thịt còn gian giúp che đậy, nhưng Ninh Tư Niên mà che giấu ? Chẳng lẽ để thực sự ăn miếng thịt vấn đề bụng?

 

Ninh Tư Niên phối hợp giơ tay che miệng mũi, trong ánh mắt về phía nồi sắt, vô tình lộ một tia chán ghét.

 

Nghe , Long Tư Mân yên lặng quét mắt hai một lượt, một khắc im lặng đột nhiên : “Vậy thì thật đáng tiếc.”

 

Giọng điệu của cảm xúc gì, cũng tin tin.

 

Ở một bên khác, An Nhiên Nghiêm Khanh Khanh đang khẽ run rẩy mặt, chút luống cuống gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trao-doi-giua-hai-the-gioi-mang-hang-ty-vat-tu-nuoi-be-con/chuong-118-thit-luoc.html.]

“Khanh Khanh, quái vật ở ạ?” An Nhiên sợ, sang chị và đang chuyện xa, kéo tay bạn nhỏ của , “Chúng tìm chị ? Chị em giỏi, cái gì cũng thể giải quyết…”

 

“Không! Không !” Nghe , Nghiêm Khanh Khanh run rẩy càng dữ dội hơn, dám đầu những lớn , “Bố em sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t em mất, ông nhất định sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t em!”

 

“Những lớn ở đây và con quái vật đó là một bọn, đều là một bọn! An Nhiên, em mau rời khỏi đây…”

 

“Khanh Khanh.” Giọng bình tĩnh của đàn ông truyền đến từ xa, lập tức khiến Nghiêm Khanh Khanh cứng đờ tại chỗ.

 

Nghiêm Anh dường như nhận điều gì đó bất thường, chầm chậm tới, xổm xuống mặt Nghiêm Khanh Khanh, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, giọng điệu bình thản: “Khanh Khanh? Con đang chuyện gì với An Nhiên ?”

 

“Con, con…” Bị xoa đầu, Nghiêm Khanh Khanh thậm chí dám thở mạnh, lí nhí , “Con với An Nhiên là thịt ở đây ngon, em thử.”

 

“Vậy ?” Giọng Nghiêm Anh đổi, ai hỉ nộ, đôi mắt đỏ ngầu lẳng lặng con gái, “Vậy Khanh Khanh, tại con thành thế ?”

 

“Khanh Khanh lẽ lạnh nhỉ?” An Nhiên đột nhiên tiến lên kéo tay nhỏ của Nghiêm Khanh Khanh, khẽ “á” một tiếng, “Tay Khanh Khanh lạnh quá.”

 

An Nhiên kéo tay bạn nhỏ run rẩy, nhưng híp mắt với Nghiêm Anh: “Chú ơi, Khanh Khanh thịt trong nồi đặc biệt ngon, thật ạ?”

 

Nghiêm Anh trả lời, ánh mắt trầm xuống quét qua hai đứa trẻ, bất chợt cảm thấy một vài phần hung dữ.

 

“An Nhiên?”

 

Nhận thấy Nghiêm Anh về phía hai đứa trẻ mà mãi , Tô Thời Thanh khẽ nhíu mày, lập tức theo.

 

“Chị!” Khoảnh khắc thấy Tô Thời Thanh đến, An Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

“Hai đang chuyện gì ?” Tô Thời Thanh đến bên cạnh Nghiêm Anh, cúi , “Nghiêm , để hai đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ ?”

 

Khoảnh khắc Tô Thời Thanh lên tiếng, vẻ mặt u ám mặt Nghiêm Anh lập tức tan biến, khan hai tiếng: “Không gì, thấy Khanh Khanh hình như đang run rẩy, tưởng con bé khỏe, nên qua xem .”

 

Thời tiết dần lạnh, An Nhiên bên ngoài mặc một chiếc áo khoác lông xù; còn Nghiêm Khanh Khanh thì chiếc áo len mỏng manh sù lông.

 

Tô Thời Thanh đáp lời Nghiêm Anh, ánh mắt lẳng lặng dừng khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên. Đôi mắt long lanh chớp chớp đầy sốt ruột, mang theo một tia căng thẳng sợ phát hiện, Tô Thời Thanh gần như lập tức nhận , con bé điều với .

 

“An Nhiên, chơi mệt ? Có nghỉ một lát ?” Tô Thời Thanh vươn tay về phía con bé, dịu dàng hỏi.

 

“Ừm ừm!” An Nhiên bổ nhào lòng chị, thì thầm, “An Nhiên buồn ngủ .”

 

Nghiêm Anh bên cạnh thấy , đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng, định tiến lên gì đó, thấy Tô Thời Thanh để ý đến , ôm An Nhiên xoay bỏ .

 

“Anh Long, em gái buồn ngủ , thể sắp xếp cho chúng chỗ nghỉ ngơi ?” Tô Thời Thanh tìm Long Tư Mân, vỗ vỗ lưng An Nhiên trong lòng.

 

Mèo Dịch Truyện

Long Tư Mân ngẩng đầu trời, mặt trời mới chỉ nghiêng về phía Tây, nhưng nghĩ đến trẻ con dễ buồn ngủ, hiểu ý : “Đương nhiên thể.”

 

---

Loading...