Tranh Sủng Phải Dùng Trí - 6
Cập nhật lúc: 2025-06-03 12:12:15
Lượt xem: 741
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau Trung Thu, ngày mùng ba tháng Chín là sinh nhật mười bảy tuổi của ta.
…Thật ra ta mới mười bốn.
Tuy hoàng thượng không gọi ta thị tẩm, nhưng quan hệ giữa ta với hắn vẫn xem như khá thân. Vì vậy, có không ít phi tần mà suốt ngày chẳng thấy mặt hoàng thượng đâu lại đua nhau gửi quà sinh nhật cho ta.
Ta vui vẻ nhận được một đống, ngoài viên dạ minh châu của hoàng hậu, còn có trâm cài đuôi chim sẻ bằng vàng nạm ngọc do Cố Tri Xuân gửi tới. Phương Tân Nguyệt thì gửi hẳn một củ nhân sâm to vật vã.
Phủ Nội Vụ cũng đưa đến hai tấm gấm Thục, còn chu đáo treo hẳn thành rèm giường cho ta. Không biết là hoàng thượng nhớ chuyện ta từng khen rèm của hắn, hay do Lý Đức Toàn tự ý sắp xếp.
Ta vừa lau nước dãi vừa sờ hết mấy món quà lấp lánh sáng choang, đặc biệt là cây trâm Cố Tri Xuân tặng, thật sự quá đẹp.
Cha ta vừa thăng chức hồi tháng trước, lần này cũng gửi tới một chiếc vòng tay thật tinh xảo.
Ta lục trong lớp lót của hộp quà cha gửi, moi ra được một xấp ngân phiếu.
Sướng.
Ta giấu ngân phiếu kỹ vào trong vỏ gối, rồi chợt nhớ lần này hoàng hậu không dặn ta khỏi cần tới tạ ơn, thế là vui vẻ tung tăng dẫn Kinh Tước đến Phượng Tê cung.
Hoàng hậu đúng là chẳng có trí nhớ gì. Ta vừa tạ ơn xong, còn chưa kịp nhấc m.ô.n.g rời đi thì đã bị nàng ta gọi giật lại:
“Minh Tiệp Dư vào cung mấy tháng rồi, gặp hoàng thượng cũng không ít nhỉ?”
Ta ngoan ngoãn đáp: “Bẩm hoàng hậu nương nương, đúng ạ.”
Nàng ta chậm rãi hỏi:
“Ngươi cũng mười bảy rồi, sao trừ lần đầu vào cung ra, không thấy ngươi được triệu thị tẩm lần nào nữa vậy?”
À ờ… câu này làm ta nghẹn họng.
Ta đành tỏ ra hổ thẹn, đáp: “Thần thiếp không rõ ạ.”
Nàng ta vẻ mặt đắc ý, bắt đầu răn dạy:
“Ngươi nên suy nghĩ nhiều hơn một chút. Đừng tưởng ăn vài bữa cơm sáng với hoàng thượng là có thể yên vị rồi.”
?
Ta đã suy nghĩ rồi đấy chứ, ta nghĩ chắc là hoàng thượng không được thôi.
Tất nhiên ta không dám nói ra, chỉ biết khúm núm dạ một tiếng.
Hoàng hậu uể oải nói:
“Phương Mỹ Nhân có thai rồi, ngươi biết chưa?”
“Thần thiếp không biết ạ.”
“Ngươi biết nàng ta mang thai từ lúc nào không?”
“Thần thiếp không biết…” Ta âm thầm biến thành chiếc máy phát “không biết”.
Nàng ta trừng mắt:
“Cái gì cũng không biết, bổn cung hỏi gì ngươi cũng không biết. Ngươi chỉ biết cái trò gì mà… gà thỏ chung chuồng thôi phải không?!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta há miệng định xin lỗi: “Nương nương…”
“Không được nói! Im miệng!” Nàng ta lập tức sa sầm mặt, quát lớn “Bổn cung không muốn nghe mấy cái thứ quái quỷ đó!”
……
QAQ… rõ ràng ta đâu có nói…
Nàng ta ho khan hai tiếng:
“Phương Mỹ Nhân là mang thai ngay lần đầu được thị tẩm. Còn ngươi thì sao? Lần đầu ngươi ngủ với hoàng thượng, hai người làm gì?”
Ta rụt cổ lại, câu này không phải nàng đã hỏi ta rồi sao?
“Là… là nói cái thứ nương nương không muốn nghe đó…”
……
Và thế là… ta lần thứ hai bị hoàng hậu nương nương lấy cớ đau đầu mà đuổi khỏi Phượng Tê cung.
Về đến Anh Lam Hiên, đã thấy Lý Đức Toàn chờ sẵn.
Ông ta nói: “Hoàng thượng triệu nương nương tối nay đến Hợp Hoan điện ‘bạn giá’. Dặn nương nương ăn tối xong thì qua.”
Ta lén hỏi: “Bạn giá… là ám chỉ thị tẩm phải không?”
Ông ta nghĩ một chút, rồi bảo: “Gần như vậy.”
…Vậy tức là vẫn còn thiếu một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tranh-sung-phai-dung-tri/6.html.]
Lý Đức Toàn cười đến nỗi nếp nhăn đầy mặt:
“Nương nương mong được thị tẩm sao?”
“…Không, không có đâu.”
Ngủ nghỉ làm chậm tiến độ dạy học của ta.
Ta đã suy nghĩ suốt nửa tháng, làm hoàng đế thì nên học đa thức, hàm số và vi phân tích phân chứ.
……
Khi ta ăn tối xong, ngồi kiệu nhỏ bay về phía Hợp Hoan điện, trong đầu ta, kho đề toán cao cấp đã bắt đầu rục rịch nóng ruột.
Không đúng, muốn học hàm số thì phải học hệ trục tọa độ trước, như vậy phải dạy từ trục số, rồi đến tập hợp số hữu tỉ và số thực…
Chương 4.
Ồ? Nói đến số thực, ta bỗng nhớ tới các định lý về tính đầy đủ của tập số thực, từng cái một đều có thể suy ra lẫn nhau.
Học vấn là biển lớn, học vấn là vô tận.
Ta đẩy cửa điện Hợp Hoan, nhếch miệng cười, bắt đầu thử thách ranh giới của tội tru di cửu tộc.
Hoàng thượng đang đọc sách. Ta còn chưa kịp hành lễ, hắn đã nâng tay ra hiệu cho ta đứng dậy.
Ta lập tức lao tới ôm lấy tay hắn lắc lắc. Không cách nào khác, dù đầu óc vừa mới còn nghĩ tới chuyện dạy toán, nhưng một cô gái khi gặp người mình thích, thì hành vi bản năng đều như nhau cả.
Hắn lật ngược quyển sách để úp xuống bàn, vỗ vỗ mu bàn tay ta, ý bảo đừng lôi kéo lung tung nữa.
Ta liếc nhìn tựa sách, không hiểu, hình như là quốc sách trị quốc gì đó.
Không tồi, đúng là hoàng đế tốt, trước khi ngủ với ta còn tranh thủ nghiên cứu chính sự.
Hắn day day ấn đường, trông có vẻ khá phiền lòng. Ta thầm cân nhắc trong đầu, lúc này mà mở miệng nói về vi phân vi tích phân thì kiểu gì cũng rớt đầu, vì thế đành thức thời im lặng.
Hắn xoa đầu ta, ánh mắt nhìn ta như đang nhìn… con trai ruột:
“Trẫm thấy, hậu cung nhiều người là thế, nhưng chỉ có nàng là thông minh lanh lợi nhất.”
“Vâng vâng vâng!” Ta cực kỳ tán thành.
Hoàng hậu là đầu hậu cung mà còn nghe không hiểu gà thỏ chung chuồng, phong khí trong cung quả thật cần được cải tổ.
Hắn nhíu mày thở dài:
“Các nàng ấy, nói với trẫm được hai câu là bắt đầu lôi cha huynh làm quan to ra khoe.”
Ta hí hửng:
“Cũng may cha của thần thiếp chẳng khiến thần thiếp phải lo lắng.” Quá giỏi, không cần ta nhắc nhở, còn chủ động gửi tiền cho ta tiêu.
“Nghe nói phụ thân nàng tặng nàng một chiếc vòng, gọi là lễ mừng sinh nhật mười bốn tuổi?”
“Ừm…” Ta vừa định giơ tay khoe cái vòng, thì tim bỗng thắt lại một cái, suýt chút nữa buột miệng văng tục.
“Ừm?” Hắn nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người ta.
!!!
Thằng khốn này đang gài ta!
“Thần thiếp… mười bảy tuổi.” Ta bắt đầu chột dạ.
Hắn vẫn bình thản:
“Vậy là trẫm nhớ nhầm sao?”
“Không, không phải!” Ta sắp khóc đến nơi, vội vàng chối, “Là… thần thiếp… lớn sai rồi!”
Hắn cố nhịn cười nhìn ta, thần thái vô cùng thong thả, rõ ràng trong tay đã nắm đủ chứng cứ để tru cả nhà ta.
“Ái phi mười sáu tuổi nhập cung, hôm nay lại sinh nhật mười bốn tuổi… chuyện này là thế nào nhỉ?”
“Cái… cái này… là thế nào nhỉ, thần thiếp cũng không rõ…” Ta run rẩy, thấy hắn không có vẻ tức giận, bèn liều mạng bịa đại:
“Có thể… thần thiếp là tiểu phi tử yêu toán học tên Thẩm Phi Anh. Một lần cùng Kinh Tước dạo chơi ngự hoa viên, đã vô tình nhìn thấy thương nhân ngoài hành tinh giao dịch bí mật. Thần thiếp mải mê quan sát, lại không chú ý bị một tên đồng bọn khác đánh lén từ sau…”
Ta chớp mắt chớp mắt, hoàng thượng dùng ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn ta.
Ta mím môi, khẽ nói nhỏ:
“Dù cơ thể bị thu nhỏ, nhưng đầu óc vẫn linh hoạt như cũ!”
Không khí lặng đi một lúc.
“…Nàng thế là phạm tội khi quân.”
Hắn cười bất đắc dĩ với ta một cái.
Ta thấy hắn không nổi giận, liền len lén kéo tay hắn làm nũng.
“Nàng và trẫm giống nhau.”