Tranh Sủng Phải Dùng Trí - 5
Cập nhật lúc: 2025-06-03 12:10:38
Lượt xem: 708
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đang nhìn chằm chằm vào một bàn đồ ăn mà không biết làm gì, Thanh Sương bước vào báo: “Lý công công tới rồi ạ.”
Ta ngẩng đầu lên. Lý Đức Toàn xách theo một hộp đồ ăn, mở ra là một bát cháo to đùng, đủ để một con lợn mẹ mới đẻ ăn no.
“Hoàng thượng nói, nếu nương nương thấy cháo ngon thì uống cho đã.” Ông cười híp mắt, “Ngài sợ người lạ mang tới thì nương nương không dám ăn, nên đích thân sai nô tài đưa đến.”
Mũi ta cay xè.
Lý Đức Toàn cười hì hì, lại nói nhỏ: “Hoàng thượng còn dặn, bảo nương nương an tâm.”
Ta mím môi, cố dằn cơn xúc động, sợ mình bật khóc tại chỗ, đành nhét cả nắm bạc vào tay ông để che giấu.
Lý Đức Toàn đi rồi, ta vừa ăn vừa khóc, húp ừng ực hết bát cháo to kia, còn ăn thêm cả hai chiếc bánh bao vừa nãy ta còn chê.
Ăn xong, Thanh Sương giúp ta lau miệng, Kinh Tước giúp ta lau nước mắt. Ta còn đang sụt sùi thì bên ngoài truyền đến tin tức, Cố Tri Xuân thất lễ trước mặt thánh thượng, bị cấm túc một tháng, phạt chép sách gì gì đó.
Nếu không phải trước đó hắn đã dặn “bảo ta yên tâm”, thì lúc này chắc ta đã sợ phát khiếp rồi.
Làm gì có ai như vậy chứ… Ta vừa cố nén nước mắt, vậy mà nó lại muốn trào ra.
Hắn phạt Cố Tri Xuân, lại sợ ta hoảng, nên cho Lý Đức Toàn đến nói trước để trấn an ta.
Thật quá dịu dàng rồi, hu hu hu.
Lần này Cố Tri Xuân bị phạt cấm túc chép sách, dường như đã hoàn toàn mất nhuệ khí, đóng cửa không ra, yên ắng không một chút động tĩnh.
Lục cung không còn mục tiêu chung để công kích, mũi nhọn tạm thời hướng về phía ta. Nhưng ta vẫn không được triệu thị tẩm, chỉ thỉnh thoảng được gọi đi dùng điểm tâm với hoàng thượng, vì vậy các phi tần khác cũng không mấy hăng hái nhằm vào ta.
Ta cũng không rõ vì sao hoàng thượng không gọi ta thị tẩm. Ta biết hắn không ghét ta.
Mỗi lần ăn sáng xong, hắn đôi khi hỏi vài câu:
“Ăn ngon không?”, “Tối qua ngủ ngon chứ?”
Chỉ vài lời đơn giản như thế, lòng ta cũng rộn ràng vui sướng, dù ta biết hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Mỗi lần ta cảm thấy yêu mến hắn hơn một chút, sự điềm tĩnh và lãnh đạm của hắn lại kéo ta về thực tại.
Tình cảm ta dành cho hắn giống như từng chút từng chút được cân nhắc kỹ càng mà nảy sinh, rất tỉnh táo, rất rõ ràng.
Hoàng cung đúng là một nơi kỳ lạ.
Hoặc cũng có thể… hoàng thượng là một người kỳ lạ.
Ở bên hắn, ngay cả tình yêu cũng lạnh lẽo, như thể không có chút hơi ấm thừa thãi nào.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mùa thu đến, Cố Tri Xuân hết hạn cấm túc, nàng ta không gây sự với ta, mà nhanh chóng quay lại con đường tranh sủng.
Cố Tri Xuân luyện đàn tỳ bà hơn một tháng. Đến mức ta gần như thuộc lòng cả khúc nàng đàn thì… Trung Thu tới, cung yến đêm rằm bắt đầu.
Ban đầu ta thấy mới lạ, nhưng vừa ngồi xuống đã cảm thấy nhàm chán.
Lần đầu tiên ta thấy nhiều phi tần cấp bậc cao như vậy, có người còn lớn tuổi hơn cả hoàng thượng, mặc triều phục đoan trang, châu ngọc lấp lánh, đến cả khi uống canh tóc cũng không lung lay chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tranh-sung-phai-dung-tri/5.html.]
Cũng là lần đầu tiên ta ngồi cách xa hoàng thượng như vậy. Thần sắc hắn, y phục hắn, cả giọng nói nữa, đều khiến ta thấy có chút xa lạ.
Cố Tri Xuân bước ra, ôm đàn tỳ bà, nói muốn dâng một khúc nhạc cho hoàng thượng.
Cả điện lập tức yên tĩnh, bao ánh mắt với đủ loại hàm ý dồn về phía nàng ta.
Nhưng nàng ta vẫn bình thản như thường, lúc gảy dây đàn đầu tiên tay cũng không run lấy một chút.
Đôi mắt nàng ta không để ý tới ai, chỉ nhìn về phía hoàng thượng.
Sau bản tỳ bà của Cố Tri Xuân là tiếng đàn tranh của Vương Mỹ Nhân, rồi đàn cầm của Tô Tiệp Dư.
Phương Tân Nguyệt cũng ra múa, nhưng có lẽ do hồi hộp nên múa không tốt, còn bị trật chân.
Ta càng xem càng buồn ngủ. Lơ mơ nhìn những phi tần ngồi gần hoàng thượng nhất, vẫn tao nhã đoan trang, bất động như tượng.
Ta đành ngồi dưới bàn âm thầm cấu tay mình để tỉnh táo. Ta lén ngước nhìn các phi tần phía trên, phía dưới cũng có nhiều người nhìn ta, vì họ không thấy được trên đó nên chỉ nhìn được ta.
Hoàng hậu khen vài câu “đa tài đa nghệ”, cố ý nhắc tới tên mấy người, đều là các phi tần có địa vị thấp hơn, nghe được ý tứ thì rụt rè bước ra biểu diễn mấy tiết mục.
Tuy không bằng các tiết mục trước, nhưng ít nhất người cũng không xấu.
Hoàng hậu quản chuyện khá rộng, dẫn dắt câu chuyện nhắm về phía ta, nói tới chuyện hoàng thượng dùng điểm tâm, chắc là định bảo ta thể hiện chút gì đó.
Ta dụi dụi mắt, tỉnh táo một nửa, trong lòng nghĩ xem nên biểu diễn gà thỏ chung chuồng như thế nào cho thật hoa mỹ…
Nhưng hoàng hậu mới nhắc tới tên ta, hoàng thượng đã lập tức chuyển đề tài, nhẹ nhàng mà dứt khoát gỡ cho ta một bàn thua trông thấy.
Ta vốn định nâng chén cảm tạ hoàng thượng một cái, nhưng vì muốn giữ kín đáo, đành chỉ nháy mắt với hắn một cái đầy vui vẻ, mà với khoảng cách này, chắc hắn không thấy được đâu.
Chủ đề trò chuyện đã chuyển sang người khác, ta lại bắt đầu buồn ngủ. Có lẽ hoàng thượng thấy rồi, nên cho Lý Đức Toàn mang đến cho ta một đĩa mơ muối siêu chua. Ta nhai nhai, gắng gượng xua đi cơn buồn ngủ.
Tận đến nửa đêm, hoàng thượng và hoàng hậu mới lần lượt rời khỏi tiệc, mấy phi tần cao quý như tượng đá kia cũng đứng dậy rời đi. Mọi người bắt đầu lục đục ra về, ta cũng chẳng ở lại lâu, trở về cung là ngã xuống giường ngủ luôn.
Theo lý mà nói, đêm Trung Thu hoàng thượng nên ở bên hoàng hậu, nhưng dựa theo kinh nghiệm của ta thì chưa đến một canh giờ nữa là hoàng thượng phải dậy rồi.
Chậc, đúng là giống y hệt ta những ngày phải đến trường, thức tới rạng sáng rồi lại phải dậy sớm học bài.
Ta xoa hai bên má đau nhừ vì ăn nhiều mơ chua, trong lòng cảm thấy hoàng thượng cũng hơi… khổ.
Ngủ được tầm ba bốn tiếng, ta đã bị Kinh Tước lôi dậy khỏi chăn, hoàng thượng cho gọi đi dùng bữa sáng.
Ta nhắm mắt rửa mặt, thay đồ, chải đầu, trang điểm; nhắm mắt luôn cả lúc đi đến điện của hoàng thượng. Tới nơi, vừa vào cửa, ta mới gắng mở đôi mắt sưng như đào chín, lờ mờ thấy người mặc áo long bào màu vàng sáng, bèn hành lễ theo phản xạ.
“Không ngủ ngon à?” Hoàng thượng đưa bát cho ta, trông vẫn tinh thần sảng khoái, chẳng giống người vừa ngủ chưa tới hai tiếng chút nào.
Hắn thực sự không tranh thủ ngủ lúc không có buổi chầu sáng sao?
Ta ậm ừ một tiếng, cổ họng hơi khàn, liền uống một ngụm canh.
“Hoàng thượng không buồn ngủ sao?” Ta vừa hỏi xong đã hối hận, bình thường hắn chẳng bao giờ nói chuyện lúc ăn cơm.
Không ngờ, hắn múc một muỗng cháo, đáp:
“Cũng tạm.”
Ta không dám nói thêm, nhưng cũng không dám im lặng quá, đành gắp cho hắn một cái há cảo.