Tranh Sủng Phải Dùng Trí - 3
Cập nhật lúc: 2025-06-03 12:09:16
Lượt xem: 786
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới sự hướng dẫn của Lý Đức Toàn, sau một màn lộn xộn như làm xiếc, ta cuối cùng cũng mặc xong quần áo cho hoàng thượng. Không thể không thừa nhận, bộ long bào này mặc vào oai phong thật, vóc dáng của hắn trông như tăng lên gấp đôi.
“Học cũng nhanh đấy.” Hắn bình thản nhận xét, vừa chỉnh lại tay áo, chắc để xem ta có nhét tay vào đúng ống tay không.
Ta ngoan ngoãn cảm tạ ân điển, tiễn hắn đi lâm triều. Cung nhân trong điện cũng đi theo hắn quá nửa.
Ta thở phào nhẹ nhõm, vừa quay lại thì thấy trên giường có một chiếc khăn tay trắng tinh, vương một giọt m.á.u đỏ tươi.
?
Ta suýt ngất tại chỗ.
Không thể nào… Tuy cha ta có sửa lại tuổi ta thành mười sáu, nhưng thực chất ta vẫn chỉ là một đứa bé mười ba tuổi mà thôi!
Hoàng thượng, ngài không phải là người!!!
Không đúng không đúng, đêm qua ta làm gì chứ?
Không có gì cả mà.
Hay là… ta ngủ quên?
… Thật sự thành nấm kim châm rồi hả?
Ta chếc lặng vài giây, quay đầu ra hiệu gọi Thanh Sương, giục: “Mau mau mau, mặc đồ cho ta.”
Thanh Sương cũng ngoan ngoãn hết mức, giả vờ như không thấy vẻ hoảng hốt trên mặt ta, tay nhẹ nhàng giúp ta mặc xong quần áo, còn rửa mặt cho ta nữa.
“Ừm, ta còn phải chải đầu. Ở đây có chỗ nào để chải đầu không?” Ta ngó nghiêng hỏi.
“Bẩm nương nương, không có ạ.” Chính là cái tên thái giám khi nãy không chịu cầm mũ cho ta trả lời.
?
Thiết kế kiểu gì mà vô lý thế này?
Ta đành nói với Thanh Sương: “Vậy thì… tuỳ tiện xử lý cho xong đi.”
May mà tay nghề của Thanh Sương như có hoa nở, loáng cái đã giúp ta làm xong một kiểu tóc mà ta chẳng biết tên gọi là gì, nhưng trông cũng khá đẹp.
Trong lòng ta giơ ngón cái lên khen: Thanh Sương, đúng là thần thánh muôn đời!
“Ta có phải đi bái kiến Hoàng hậu nương nương không?” ta hỏi.
Thanh Sương đáp: “Giờ này chắc Hoàng hậu nương nương còn chưa dậy.”
…Hehe, ta quên mất, bây giờ mới hơn bốn giờ sáng.
Thế là ta vui vẻ dẫn theo mấy tiểu tỳ nữ của mình về lại Anh Lam Hiên. Nói thật thì ta chẳng thấy vui vẻ gì khi ở đây. Cứ tưởng trong cung đã đủ ngột ngạt, ai ngờ đến địa bàn của Hoàng thượng mới biết, quay về Anh Lam Hiên đúng là về đến nhà!
Trên đường về cung chỉ treo vài chiếc lồng đèn lác đác. May mà đường đi cũng khá dễ, không thì ta chắc chắn đã giẫm hụt mà ngã xuống hố rồi.
“Sao đường gì mà tối thui vậy?” ta hỏi Kinh Tước.
“Nương nương, giờ này trong hậu cung thường không có người đi lại.”
Ta không phải người chắc?
“Không phải còn các phi tần được thị tẩm sao?”
Kinh Tước cười: “Các nương nương được lâm hạnh thì thường nửa đêm là trở về rồi. Hoàng thượng giữ người đến tận sáng, chứng tỏ là rất thích người đấy.”
…Heh, đừng nhắc nữa.
Bảo sao chẳng có chỗ chải đầu. Mà nghĩ kỹ thì, hắn bảo ta mặc y phục cho hắn là sao? Nghe có vẻ việc đó không nằm trong thủ tục thường ngày đâu ha?
“Chúng ta làm gì đây?” Về đến cung, ta vui vẻ cởi giày, ngồi lên sập mềm đung đưa chân.
“Chủ tử có thể ngủ thêm một chút.” Thanh Sương nói.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Không ngủ đâu.” Ta xua tay: “Giờ tỉnh rồi.”
Ừm… không biết lần tới Hoàng thượng lại gọi ta thị tẩm là khi nào, có nên “ôn bài” sớm không nhỉ?
À đúng rồi, ta còn chưa gặp Hoàng hậu nữa…
“Hoàng hậu nương nương có dễ gần không?” ta hỏi.
Thanh Sương và Kinh Tước im lặng một lát. Một lúc sau, Thanh Sương mới đáp:
“Nương nương cũng không phải người xấu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tranh-sung-phai-dung-tri/3.html.]
…Ồ, thế tức là khó gần rồi.
Kinh Tước lườm Thanh Sương một cái, vội trấn an ta:
“Chủ tử đừng lo, Hoàng hậu nương nương chỉ là tính tình kiêu ngạo một chút, thường ngày cũng không quá khắt khe với các phi tần, lại còn miễn cả lễ vấn an sáng tối. Có điều, vì tối qua người nghỉ lại ở Hợp Hoan điện, nên nương nương có hỏi han thêm chút cũng là lẽ thường.”
…Còn hỏi han thêm nữa hả, hu hu.
Tóm lại, dù cực kỳ không tình nguyện, ta vẫn ngoan ngoãn đến Phượng Tê cung bái kiến Hoàng hậu.
“Ngươi là Thẩm Tiệp Dư?” nàng ta tựa hờ trên ghế, mắt lim dim nhìn xuống ta.
“Dạ.” Ta quỳ ngay ngắn, mặt mày ngoan ngoãn.
“Ồ…” nàng ta không bảo ta đứng dậy, chỉ nhấp một ngụm trà.
Ta cũng chẳng dám lên tiếng, quỳ dưới đất mà trong lòng vẫn đang lăn tăn về cái khăn có vết m.á.u đêm qua.
Rốt cuộc là sao chứ…
“Bổn cung nghe nói Hoàng thượng ban cho ngươi ở tại Anh Lam Hiên?”
Ta cười đáp: “Dạ, cũng nhờ cái tên vừa hay trùng hợp, thần thiếp có phúc mà hưởng tiện nghi đó.”
“Nhưng bổn cung lại thấy… hình như Hoàng thượng cảm thấy Anh Lam Hiên không xứng với Thẩm Tiệp Dư thì phải.” sắc mặt nàng ta trầm xuống “Giữ ngươi lại nghỉ ở Hợp Hoan điện, chẳng lẽ sợ Anh Lam Hiên không đủ chỗ chứa ngươi?”
“Hoàng thượng không có giữ thần thiếp lại.” Ta vội nhận hết lỗi về mình, sợ nàng ta ghen. “Chẳng qua là nói chuyện hơi lâu, là do thần thiếp không hiểu quy củ.”
Sắc mặt Hoàng hậu dịu đi đôi chút, lạnh nhạt nói:
“Nói chuyện hơi lâu? Cố Tiệp Dư đàn tỳ bà, Phương Mỹ Nhân múa, còn ngươi thì chỉ nói dăm ba câu?”
“Thần thiếp vô tài vô đức, chỉ biết kể chuyện hài cho Hoàng thượng giải buồn.” Ta vừa cười vừa liên tục hạ thấp bản thân điên cuồng.
Hoàng hậu không dễ gì bỏ qua cho ta.
Nàng ta truy hỏi tiếp: “Ngươi đã nói gì? Bổn cung cũng muốn nghe thử.”
Ta nhìn nàng một cái sâu xa, khẽ thở dài. Là ngài ép ta đó nhé.
Ta vẫn quỳ trên đất, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia cảm xúc khó hiểu.
Nếu nàng hiểu ta, nàng sẽ biết cảm xúc đó gọi là: không đành lòng.
Ta mở miệng: “Bẩm nương nương, người có từng nghe tới… ‘gà thỏ chung chuồng’ chưa?”
…
Nửa khắc sau, ta bị hoàng hậu viện cớ đau đầu mà đuổi ra khỏi Phượng Tê cung.
Ta thở dài.
Đó mới là phản ứng bình thường của con người chứ. Tại sao hôm qua hoàng đế lại nghe càng nghe càng vui là sao?
Về tới cung, ta nhận được thánh chỉ, hoàng thượng khen ta “ngọc tuyết khả ái, băng tuyết thông minh”, ban cho phong hào “Minh”.
Ta tiếp chỉ tạ ơn, phong hào này chẳng giúp ta tăng tiền tiêu mỗi tháng, nhưng nghe cũng hay đấy.
Người mang chỉ đến chính là lão thái giám từng chê mùi hương thảo của ta, hình như tên là Lý Đức Toàn?
Ông ta nói hoàng thượng mời ta đến dùng bữa sáng.
Phải nói thật, sống từng này năm, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy chưa ăn sáng mà đã mệt như vừa xong một ngày lao động.
Quá trình ăn uống thì không có gì đặc biệt, hoàng thượng vẫn giữ nguyên tác phong “ăn không nói, ngủ không trò chuyện”.
Ta vốn định gắp cho hắn một miếng khoai từ, nhưng lại sợ hắn hiểu lầm là ta ám chỉ “không được”, thế là lại âm thầm rút tay về.
Ăn xong, hắn đặt đũa, súc miệng, lau miệng, rồi bảo ta:
“Trẫm đi phê tấu đây.”
“Vậy thần thiếp xin cáo lui trước.” Ta ngoan ngoãn lui xuống.
Về cung rồi, ta nhận được quà của hoàng hậu ban, nàng ta còn sai tiểu thái giám mang lời rằng, không cần tới tạ ơn.
Ta lại thở dài, gà thỏ chung chuồng đáng sợ thế sao?
Nói đi cũng phải nói lại, hoàng hậu đúng là chơi “dị”, tặng ta hẳn một bàn tính bằng ngọc nguyên khối.
Chỉ tiếc… ta không biết dùng.