Tranh Sủng Phải Dùng Trí - 12
Cập nhật lúc: 2025-06-03 12:21:55
Lượt xem: 695
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng trách Ngọc phi từng nói nàng ta không giống ta, bởi vì nàng ta đã từ từ chiếm hữu ý thức của Ngọc Như, nên mới mang theo ký ức.
Còn ta, như một kẻ ngốc nghếch, chui tọt vào xác người chếc mà chẳng nhớ được gì.
Ta hỏi: “Vậy… sau đó thì sao?”
“Sau đó chắc Ngọc Như biến mất hoàn toàn rồi. Muội ấy không thể nào tình nguyện vào cung. Ngọc Như thích tự do nhất.”
Người cúi đầu, trong mắt thấp thoáng chút nuối tiếc.
“Vậy… vậy hoàng thượng biết rõ là Ngọc phi đã hại Ngọc Như, ngay từ đầu rồi ạ?”
“Ừ, nhưng trẫm nghĩ, nàng ta cũng đáng thương. Phải ký sinh trên cơ thể người khác, nếu muốn chiếm lấy hoàn toàn cũng là điều dễ hiểu.”
Người nhìn ta, giọng trầm thấp:
“Trẫm g.i.ế.c nàng ta, là vì nàng.”
Ta mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Người khẽ siết tay ta:
“Cho nên nàng không cần tự trách.”
…Hả?
Khoan đã, mới nãy người là đang an ủi ta á?
Sao mà… vòng vo thế?
Ta vội lắc đầu:
“Thần thiếp không giống nàng ta! Lúc thần thiếp xuyên tới, Thẩm Nhị Hoa đã chếc queo rồi!”
Người ngẩn ra, rồi bật cười:
“Ồ.”
Ta kéo tay áo người:
“Cười gì đó?”
“Nàng không biết chuyện trước đây của Thẩm Nhị Hoa à?”
“Ừm… Chắc là thảm lắm, đúng không?”
Người cúi đầu cười nhẹ:
“Trước đây nàng từng muốn biết sao trẫm đoán ra được tuổi thật của nàng, là vì chuyện này?”
Ta đỏ mặt:
“Ừm… Hoàng thượng từng quen biết Thẩm Nhị Hoa sao?”
“Không.”
“Thiếp còn tưởng… trước đây chàng thích Thẩm Nhị Hoa …”
Ta cúi đầu lẩm bẩm như mèo con.
Người đáp, rất khẽ nhưng rõ ràng:
“Trẫm thích nàng.”
Chương 7.
Ta nhào tới ôm lấy cánh tay hắn, vui sướng cực kỳ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Đêm giao thừa, hoàng thượng mở tiệc khoản đãi bá quan văn võ, còn tiếp đãi thêm mấy vị thủ lĩnh các bộ tộc thiểu số phía Tây.
Ta cùng các phi tần khác ngồi sau một tấm rèm lụa mờ, để tránh bị ngoại thần nhìn thấy.
Một trong số đó là một vị thủ lĩnh da mặt đen đỏ, râu ria rậm rạp, ánh mắt nhìn người thì tràn đầy khinh khỉnh, thỉnh thoảng lại lén liếc về phía màn che của chúng ta, khiến ta ngứa tay muốn móc mắt hắn ra luôn cho rồi.
Mới ăn được nửa bữa, gã râu xồm này đã bắt đầu kiếm chuyện: lúc thì chê rượu nhẹ của Trung Nguyên không thơm bằng rượu sữa dê bên họ, lúc thì chê thịt bò khó ăn, cá thì tanh.
Khiến ta cùng các phi tần tức đến độ đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, chỉ hận không thể xông ra xé rách miệng hắn.
Chỉ có hoàng thượng là vẫn bình tĩnh như thường, trước sai người đổi rượu sữa dê cho hắn, rồi lại dẹp cá đi, thay bằng khay vàng đầy trái cây khử mùi.
Hắn ăn được vài miếng, có vẻ cũng không tìm được lý do gì để bắt bẻ nữa, liền cười ha hả:
“Nghe nói đất đai Trung Nguyên trù phú, hôm nay đúng là danh bất hư truyền.”
Hoàng thượng khiêm tốn gật đầu.
Hắn lại tiếp:
“Chỉ tiếc là, đất đai trù phú quá, khiến con người mất ý chí tiến thủ. Người Trung Nguyên không thông minh bằng dân du mục chúng ta.”
?
Ô kê ngươi giỏi quá, này thì coi thường tụi bà!
Quý phi, Thuần phi, hai người các ngươi đừng có giữ ta nữa!
Để bà cô đây dạy dỗ cái thằng danh con này một bài học nhập môn làm người!
Hoàng thượng từ phía ngoài rèm liếc ta một cái, ý bảo ta ngồi yên và ngậm miệng.
Ta đành chui rút trên ghế như một con cóc nhịn thở.
Hoàng thượng mặt không đổi sắc, giọng vẫn bình hòa:
“Vì sao lại nói vậy?”
Gã râu xồm đắc ý phẩy râu:
“Ngàn năm trước, tộc chúng ta có một vị đại trí giả, trước khi mất để lại một câu đố mà bao người không giải được. Nửa năm trước, mười dũng sĩ của chúng ta đã hội ý suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng phá được.”
Vừa nghe nói tới “câu đố”, sắc mặt hoàng hậu bên ngoài rèm lập tức trắng bệch thấy rõ.
Hoàng thượng đã bị ta tra tấn bằng biển đề suốt một thời gian dài, giờ đã thông thạo các thể loại số thực, vi phân – tích phân, giới hạn, ma trận…
Hắn cười phất tay: “Nói ra nghe thử xem, trẫm cũng muốn mở mang tầm mắt.”
Gã râu xồm vuốt râu, chậm rãi đọc:
“Vị trí giả đó để lại 17 con bò làm gia sản. Con cả nhận một nửa, con thứ hai nhận một phần ba, con út nhận một phần chín. Xin hỏi hoàng thượng, chia thế nào cho hợp lý?”
Ta ngồi sau rèm suýt bật cười thành tiếng.
Không lẽ… thật sự có người muốn dùng loại câu đố mẹo cổ lỗ sĩ này để chèn ép hoàng thượng bảo bối nhà ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tranh-sung-phai-dung-tri/12.html.]
Quả nhiên, hắn chỉ suy nghĩ một chút, liền mỉm cười:
“Ba phần này cộng lại cũng không bằng tổng, chỉ là 17/18 mà thôi.”
Gã râu xồm nghệt mặt ra, hừ lạnh một tiếng, tức giận ngồi phịch xuống.
Hoàng thượng khoát tay cười:
“Đừng vội ngồi, trẫm còn muốn hỏi thêm một việc.”
Gã râu rậm đành nhăn nhó đứng lên:
“Xin hoàng thượng cứ hỏi.”
“Bộ tộc của các ngươi mỗi năm nộp cống phẩm là bao nhiêu?”
Gã ồm ồm đáp:
“Mỗi năm dâng lên hoàng thượng một phần mười số gia súc mới sinh ra.”
“Năm nay sinh bao nhiêu con?”
“Hai ngàn con.”
Hắn cười đắc ý.
Hoàng thượng nheo mắt:
“Chính xác là hai ngàn?”
Gã râu xồm hơi khựng lại:
“… Hai nghìn một trăm hai mươi ba.”
“Một phần mười… nghe ra có vẻ hơi khó chia nhỉ?”
Hoàng thượng ra vẻ trăn trở, còn ta thì bên trong rèm suýt nữa cười đến trào nước mắt.
Gã râu xồm đơ mặt.
Hiển nhiên là chưa nghĩ ra phải ứng phó thế nào.
Hoàng thượng hơi ngừng lại, sau đó cười vô cùng hào sảng:
“Vậy đi, trẫm cho mượn một vạn bảy ngàn tám trăm bảy mươi bảy con bò, cho ngươi đủ hai vạn đầu.”
Gã râu xồm thầm tính trong bụng, phát hiện mình chỉ còn lại đúng 123 con, tức thì tức giận hét:
“Hoàng thượng sao lại chia như thế được?!”
Hoàng thượng ra vẻ kinh ngạc:
“Chẳng phải mười vị dũng sĩ của các ngươi cũng chia di sản như thế đấy sao?
Ba người con mượn của người ta một con bò.
Con cả nợ 1/2, con thứ hai nợ 1/3, con út nợ 1/9.
Tổng cộng là 17/18, vẫn còn nợ 1/18 của một con bò.
Lẽ ra phải trả 1/18, nhưng rốt cuộc lại trả nguyên một con bò.
Tức là dùng phần mà người trí giả vốn không định chia, để trả nợ thay cho ba người con. Như vậy, chẳng phải là hơi thiếu công bằng hay sao?”
Ta nghe mà nhiệt huyết sôi trào, đỉnh thật, hoàng đế nhà ta đúng là thần!
Gã râu xồm sững ra, rồi rầm một tiếng, nện cái bát lên bàn, nổi giận đùng đùng:
“Hoàng thượng nói nhiều như vậy, chẳng phải là muốn chứng minh mười dũng sĩ của bổn tộc đã chia sai gia sản sao?!”
Hoàng thượng lắc đầu:
“Ngươi vừa mới nói người Trung Nguyên ngu dốt, trẫm chỉ là muốn chứng minh, ngươi đã nói sai.”
Ta suýt chút nữa thì nhảy xổ ra mà hôn hắn một cái thật kêu.
Nhưng có người còn nhanh hơn ta, một đại thần lập tức đứng bật dậy……rồi cúi mình thi lễ, nói:
“Hoàng thượng anh minh! Vi thần cả gan xin hỏi, hoàng thượng làm sao phát hiện ra sơ hở trong đề?”
Nụ cười trên mặt ta khựng lại.
Quả nhiên, lời tiếp theo của hoàng thượng khiến ta bắt đầu thấy điềm chẳng lành.
“Chuyện này cũng không phức tạp, khi chia gia sản, tổng số là mười bảy, chứ tuyệt đối không phải là mười tám.”
Ta vội vã gật đầu.
Đại ca, làm ơn giữ hình tượng cao quý thần bí của ngài được không?!
Nhưng đời không như mơ, hoàng thượng vẫn tiếp tục:
“Trẫm muốn các khanh phải ghi nhớ một câu: Phải biết rõ tổng số của bản thân là bao nhiêu, có tổng lượng, mới dễ chia. Con số ‘1’, chính là tiền đề của mọi thứ.”
Ta hoảng hốt nhìn hắn.
Đại ca, tổ tông, xin đừng nói nữa!
Nhưng hắn lại hùng hồn hạ kết luận:
“Việc lớn việc nhỏ, dù đánh giá thế nào, cũng phải xét xem có đánh giá sai tổng lượng hay không, tức là ‘hạn độ’.”
Ta nghẹn thở, tim đập như trống dồn.
Cũng may…Ngọc phi đã chếc rồi… bằng không…
Hoàng thượng vung tay, dõng dạc quát:
“Có 1 không?!”
Ta lập tức che mặt.
Trời ơi cứu ta với.
Nhưng ngoài dự đoán, quần thần hăng hái vô cùng, đồng loạt vung tay áo, hét vang:
“Có 1 không?!”
“Có 1 không?!”
“Có 1 không?!”
…