Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tranh Sủng Phải Dùng Trí - 10

Cập nhật lúc: 2025-06-03 12:20:10
Lượt xem: 664

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta run rẩy đáp:

“Thần thiếp… không biết.”

Ngọc phi hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào ta, hỏi:

“Ngươi biết làm cái gì?”

?

??

Câu hỏi này nghe… quen quen? Ta nên nói là giỏi toán hay ăn cay giỏi?

Hoàng hậu chen vào, lạnh nhạt nói:

“Nàng biết gà thỏ chung chuồng.”

…Làm ơn tha cho ta đi!

Ta vừa định mở miệng phản bác, lại thấy ánh mắt Ngọc phi nhìn ta đột nhiên sững lại, đôi mắt kia loé sáng, rồi sau một hồi ngập ngừng, thốt ra tám chữ:

“Phú cường, dân chủ, văn minh, hoà hợp?”

Ta cũng đơ người luôn.

Khoan đã… ngươi thật sự hiểu cái từ thứ hai mà ngươi vừa nói có nghĩa là gì không?

Ngọc phi thấy ta phản ứng như vậy, bỗng nhiên cười phá lên.

Ánh mắt nàng ta đầy toan tính và tính kế, khiến ta nhìn mà trong lòng bất an.

Nàng ta nói:

“Vậy thì xem ra, ngươi không đáng ngại.”

Lòng ta lạnh đi một chút, cúi đầu không nói gì.

“Ngươi mà thông minh,” nàng ta nói tiếp, “thì tốt nhất đừng có giành giật gì với bổn cung.”

Ta mím môi, nhẹ giọng đáp:

“Thân tình thanh mai trúc mã giữa nương nương và hoàng thượng, người thường như thần thiếp vốn chẳng thể tranh nổi.”

Câu này nghe thì như nhún nhường, nhưng kỳ thực… lại là lời châm biếm đầy gai nhọn, ta đang cược. Cược rằng người biểu muội thanh mai trúc mã năm ấy, căn bản không phải là nàng ta.

Ngọc phi nghe ra hàm ý trong lời ta, lại cười càng rạng rỡ:

“Bổn cung và ngươi không giống nhau. Ngươi tốt nhất đừng có thông minh vặt. Cũng chỉ trách ngươi số xui, không may… lại đụng phải bổn cung.”

Ta hơi thấy choáng váng, nhưng lòng vẫn cảm thấy khó tin.

Nàng ta lại chẳng đợi ta đáp, nhìn thẳng vào ta, ánh mắt sáng quắc, nụ cười đầy ý vị:

“Minh Chiêu Dung, quỳ xuống.”

Chương 6.

“Choang—!”

Một âm thanh vỡ vụn chát chúa vang lên trong điện.

Mảnh chén trà vỡ văng đến bên chân ta. Hoàng hậu quát lớn:

“Ngọc phi, ngươi vô lễ quá rồi!”

Ta cúi gằm mặt nhìn xuống đất, không biết từ khi nào thì Lý Đức Toàn đã rút lui khỏi điện.

Ngọc phi vẫn bình tĩnh xoay người, cười nhạt:

“Chính Minh Chiêu Dung tự nguyện quỳ đấy chứ, nương nương còn muốn cản sao?”

Hoàng hậu bắt đầu ho dữ dội. Có lẽ lời Ngọc phi nói không sai, chiếc ghế phượng kia, nàng thực sự đã ngồi không vững nữa rồi.

Nhưng…

“Hoàng hậu nương nương,” ta ngẩng đầu, thậm chí còn khẽ mỉm cười:

“Thần thiếp chưa từng nói là muốn quỳ.”

Sắc mặt Ngọc phi lập tức tối sầm lại.

Miệng thì nói ta không đáng lo, nhưng trong lòng nàng ta biết rõ, ta mới là mối đe dọa lớn nhất.

Vì ta và nàng ta đến từ cùng một nơi.

Nàng ta nhìn ta một lúc lâu, rồi bất chợt cười nhạt:

“Sao? Ngươi với ta cùng đến từ một nơi, giờ lại cam tâm làm chó của hoàng hậu?”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, có người hô to:

“Hoàng thượng giá lâm!”

Ngọc phi liếc ta đầy ẩn ý.

Nhưng người bước vào lại chỉ có Lý Đức Toàn, ông ta đi thẳng tới trước mặt ta, nói:

“Hoàng thượng nói, nô tài mời không nổi nương nương, nên đành phải đích thân tới.”

Cứu tinh đến rồi!

Hoàng đế ba ba vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tranh-sung-phai-dung-tri/10.html.]

Có chỗ dựa rồi, ta chẳng thèm để ý đến Ngọc phi nữa, hí hửng đi theo Lý Đức Toàn rời khỏi đại điện. Hoàng thượng đứng bên ngoài, mặt lạnh như băng, ánh mắt cao ngạo như thần tiên hạ phàm khinh thường phàm tục.

Ta dùng ánh mắt truyền cho hắn một cái ôm yêu thương.

Hắn quay lưng đi luôn.

Ta lon ton đuổi theo, lại gửi thêm một nụ hôn ánh mắt nữa.

Đi suốt đoạn đường, mãi đến khi ta ngồi xuống uống một hớp cháo, mặt hoàng thượng mới dịu xuống một chút, lạnh lùng nói:

“Người ta chửi nàng, nàng liền để mặc người ta chửi?”

Ta cắn một miếng bánh bao, vui vẻ kéo tay người:

“Hoàng thượng, vậy ngài đi đánh nàng ta đi!”

“Sao trẫm phải đánh nàng ta?” Hắn gạt tay ta ra, “Một tay toàn dầu.”

“Nàng ta chửi bảo bối của ngài mà~” ta lại với tay chạm vào người.

Hắn đẩy ra.

Ta lại bám vào.

Hắn thở dài, lần này nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, giọng vẫn lạnh:

“Trẫm và nàng ta thanh mai trúc mã, nàng không phải từng nói không tranh sao?”

?

Không phải, ngài rốt cuộc nghe được bao nhiêu rồi vậy?!

Ta lập tức dùng móng vuốt đầy dầu bóp tay người, vội vàng nịnh:

“Đó là lừa nàng ta thôi! Thần thiếp tranh chứ! Dứt khoát phải tranh! Hoàng thượng tuyệt vời như thế, không tranh không được!”

… Y chang hồi xưa ta cam đoan với mẹ sẽ giành hạng nhất toàn khối.

Hắn khẽ ho một tiếng, rồi nói:

“… Trẫm đói rồi.”

Hehe, ngại ngùng rồi kìa~

Ta dùng ánh mắt đầy yêu thương đưa từng thìa cháo trôi vào bụng hoàng thượng, trong lòng thì đang âm thầm đánh giá lại nguy cơ từ Ngọc phi.

Emmm… giờ cách tốt nhất là nói ra lời thoại của Ngọc phi trước, để nàng ta không còn chiêu nào chơi tiếp.

“Hoàng thượng ăn xong chưa?” Ta chớp chớp mắt.

Hắn liếc nhìn ta:

“Ừ.”

Ta đưa khăn tay lau miệng cho hắn… khoan đã, cái này hình như mới lau miệng của ta xong?

Kệ đi, coi như tình thú vợ chồng.

“Hoàng thượng, thần thiếp muốn nói chuyện một chút.”

Người lau chỗ tay vừa bị ta dính dầu, rồi đưa khăn lại:

“Lau tay trước đã.”

Ta vừa lau tay, vừa âm thầm sắp xếp ngôn từ trong đầu…

“Hoàng thượng…”

“Lau xong hẵng nói.”

Ta đành cúi đầu tiếp tục lau tay. Lau mãi đến mức suýt tróc cả da thì mới dám đặt khăn xuống.

Hắn nhìn ta một lúc, hỏi:

“Là tự nàng muốn nói, hay là không thể không nói?”

Ta ngẩn người một lúc lâu, cúi đầu lí nhí:

“Là… không thể không nói.”

“Nếu không muốn nói thì khỏi nói cũng được,” giọng hắn nhàn nhạt, “Dù sao nàng lừa trẫm cũng không phải một hai lần.”

“Thần thiếp không phải không muốn nói…” ta lí nhí như muỗi kêu, “Chỉ là chưa nghĩ ra nên nói thế nào…”

“Vậy thì nghĩ xong rồi hẵng nói. Không có gì phải sợ.” Hắn đứng dậy, quay người:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Trẫm đi phê tấu chương.”

Ta túm lấy tay áo hắn, giọng run run:

“Nhưng thần thiếp buộc phải nói… nếu không nói thì Hoàng thượng cũng sẽ biết thôi…”

Hắn chỉ lạnh nhạt để lại một câu:

“Nàng không nói, trẫm sẽ không biết.”

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã đến tháng Chạp.

Phương Tân Nguyệt sinh xong con, béo tròn như cái bánh bao, ngày nào cũng ôm con ra sân phơi nắng, trông hệt như mèo chiêu tài đặt trước tiệm.

Vị trí của Hoàng hậu vẫn lắc lư như sắp đổ, nhưng bản thân nàng thì sống ung dung, ăn ngon ngủ kỹ, trắng trẻo hồng hào. Cách dăm bữa nửa tháng lại gọi ta đến nói chuyện, rồi… ngủ từ đầu buổi đến cuối buổi.

 

Loading...