Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-01-25 19:32:57
Lượt xem: 11
“Đúng là hắc điếm*…” Chung Mạn rưng rưng lệ cất thẻ tín dụng vào ví tiền, sau đó quay lại dạy dỗ tên đầu sỏ: “Em nhớ học hành đàng hoàng cho chị, đừng có lãng phí một ngàn sáu trăm tệ này!”
(*Hắc điếm: Trước kia dùng để chỉ những quán trọ g.i.ế.c khách cướp của, giờ thường dùng để chỉ nơi buôn bán kinh doanh lừa đảo, bán giá cắt cổ.)
Diệp Minh Hi tiếp tục gật đầu.
“Được rồi, chị phải đi làm đây. Em thay đồng phục xong thì tới lớp học báo cáo nhé.” Cô đặt bộ đồng phục và sách giáo khoa đắt khủng khiếp vào tay cậu. Trước khi đi, thấy cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ cái gì cũng gật đầu, rất dễ bắt nạt ấy, cô nặng nề thở dài, lấy ra một trăm tệ cho cậu cầm, lại lấy danh thiếp của mình giao cho cậu, thấp giọng nói: “Nếu bị người khác bắt nạt thì phải tìm người gọi điện thoại cho chị ngay, biết chưa?”
Cậu tiếp tục gật đầu, Chung Mạn thấy cậu chỉ biết gật đầu, cảm thấy rất nản lòng. Nhưng cô không thể trì hoãn thời gian thêm được nữa, đành phải rời đi.
Cô không hề biết, sau khi cô đi, năm ngón tay cầm tiền của Diệp Minh Hi nắm lại rất chặt, rất lâu. Sau đó cậu nhìn chằm chằm vào tờ danh thiếp suốt 5 phút rồi mới cất hai thứ đó đi, đi thay đồng phục và vào lớp học.
****
Lúc Chung Mạn vội vã chạy đến công ty thì đã hơn 10 giờ. Vừa vào cửa, Lục Hữu Lương cùng tổ với cô đã kêu than: “Tiểu Mạn, cuối cùng cô cũng trở về rồi! Cái tên mũi lõ* Tây Ban Nha kia sắp khiến tôi phát điên rồi, cô xách hắn về xử lý đi!”
(*Nguyên văn là 鬼子 (Hán Việt là “quỷ tử”), trước dùng để chỉ những người nước ngoài đến chiếm Trung Quốc, giờ vẫn được sử dụng để chỉ người nước ngoài với ý không tốt đẹp.)
“Chẳng phải anh giỏi xử lý khách hàng nhất sao?” Khó thấy ‘Lục công tử’ có quan hệ rộng lại phát điên, Chung Mạn không nhịn được cười nhạo anh ta.
“Tôi giỏi xử lý với khách hàng ‘nữ’ nhất cơ, cái tên mũi lõ đó là đàn ông!” Lục công tử nói xong, còn không cam lòng gào lên. “Chắc chắn là vì hắn ghen tị tôi đẹp trai!”
Chung Mạn lườm lườm, quyết định mặc kệ anh ta, nói lảng sang vấn đề khác: “Đã trao đổi với sư phụ ở xưởng chưa?”
“Bọn họ nói ‘Hàng len là như vậy, thay đổi gì cũng vô ích, thật ra như bây giờ vẫn mặc được mà, còn chê cái gì nữa!’. Với kẻ cứng đầu* như vậy cô bảo phải nói chuyện kiểu gì?” Khách hàng nói chất vải đan kết lỏng lẻo, mặc lên có nhiều lỗ hổng trông không đẹp, từ chối phê chuẩn sản xuất. Thế nhưng bên xưởng may lại nói không thể cải thiện, nhân viên kinh doanh bị kẹt ở giữa chỉ có thể dập lửa hai đầu.
(*Ý chỉ người cố chấp, cổ hủ.)
“Tự mã đã chốt lại rồi sao?” Tự mã là linh kiện để kiểm soát mật độ sợi trên vải.
“Sư phụ nói sợi sắp đứt rồi, nhiều nhất cũng chỉ như vậy.” Lục công tử tuy giỏi khoe khoang, nhưng đầu óc cũng khá linh hoạt. Sau khi tán dóc vài câu điều chỉnh tâm trạng, anh ta đem thông tin về khách hàng để lên bàn của Chung Mạn. “Vì chuyện này mà tôi phải gác lại bao nhiêu việc, bây giờ không thể mặc kệ thêm nữa. Tóm lại tình hình cũng chỉ có thể như vậy, cô làm mấy công việc tiếp theo của vụ này đi.”
“Được.” Lục công tử là giám đốc ngầm chưa chính thức bổ nhiệm, thân là cấp dưới như cô chỉ đành tự giác nghe lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-5.html.]
Viết viết vẽ vẽ, lại liên tục gọi điện thoại trao đổi với khách hàng và bên xưởng may một hồi lâu. Khó khăn lắm cô mới tạm thời giải quyết ổn thỏa cho hai bên, nhìn đồng hồ đã đến tám giờ tối.
“Tiểu Mạn, có muốn đi ăn cơm chung không?” Lục công tử và vài đồng nghiệp đứng ngoài cửa hỏi.
“Được…” Đang định trả lời, công bỗng nhớ ra hiện giờ trong nhà có nhiều thêm một người, chỉ đành lắc đầu. “Thôi, hôm nay tôi rất mệt, muốn về nhà.”
“Sớm thế đã về nhà sao?”
“Ừ, mệt mà.” Có đánh c.h.ế.t cô cũng sẽ không nói trong nhà có giấu một tên đàn ông. Mặc dù tên đàn ông đó mới 15 tuổi, hơn nữa còn có chiều cao của học sinh tiểu học.
“Thôi được rồi, xem ra cô rất mệt, mau về nhà ngủ đi.” Được Lục công tử vẫy vẫy tay khai ân, Chung Mạn lập tức chuồn đi. Cô mua hai hộp cơm ở quán ăn trước rồi mới về nhà.
Vừa mở cửa ra, trong phòng một mảng tối đen, chẳng lẽ tiểu quỷ kia vẫn chưa trở về?
“Minh Hi?” Cô đặt hai hộp cơm xuống rồi bật đèn lên. Ánh đèn vừa sáng, cô giật mình phát hiện cậu đang ngồi trên sofa! Chung Mạn vỗ n.g.ự.c trách cứ: “Sao về rồi mà không bật đèn lên?”
Diệp Minh Hi chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô, không nói chuyện. Chung Mạn bắt đầu nghi ngờ thằng nhóc này mắc chứng tự kỉ. Nếu không sao có thể thường xuyên không nói chuyện, lại còn ngồi một mình trong bóng tối?
“Em ăn tối chưa?” Cô lại hỏi, cậu vẫn không phản ứng lại. Cô đành đặt cơm mua về lên bàn, vẫy tay với cậu. “Nào, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Đôi chân nhỏ của cậu chậm rãi bước tới. Chung Mạn mở hết cơm ra, cúi đầu hỏi cậu: “Em muốn ăn cơm sườn bí đỏ, hay cơm cá xào cà?”
Đợi mãi không thấy cậu đáp lại, Chung Mạn đành lấy ra một cái bát, xới cho cậu mỗi suất một ít. Lúc hai người ăn cơm, chỉ có tiếng leng keng khi đũa chạm vào bát sứ. Chung Mạn biết cậu sẽ không nói chuyện, phải tự mình mở miệng hỏi: “Hôm nay đi học ổn chứ?”
Gật đầu.
“Có bị bắt nạt không?”
Không phản ứng.
“Bạn cùng lớp có thân thiện không?”
Gật đầu.
“…” Chung Mạn cạn lời. Dù cô có nói nhiều thế nào, cũng không thể duy trì cuộc trò chuyện với một kẻ câm đúng không?
Thế là tối hôm đó đã trở thành buổi tối yên tĩnh nhất trong 24 năm nay của Chung Mạn.