Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-01-30 11:29:36
Lượt xem: 1

Diệp Minh Hi ngẩng đầu lên, thấy Chung Mạn mặt không biểu cảm bước ra liền nhanh chóng chống người đứng dậy, rụt đầu lại đi theo sau cô. Cô ngồi trên sofa liếc cậu một cái, cậu lập tức ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

 

Cô không nói gì, lặng lẽ nắm lấy cổ tay cậu đặt lên đầu gối mình, bóp thuốc mỡ ra. Trước khi ngón tay chạm đến vết bầm, cô lạnh lùng nhìn cậu một cái. Đôi vai cậu run rẩy, cố gắng không rụt lại cánh tay trải đầy những vết bầm tím lớn nhỏ, ép mình nhắm chặt hai mắt để chuẩn bị đón nhận cơn đau mãnh liệt.

 

Thuốc mỡ mát lạnh được thoa lên vết thương của cậu, lực thoa lại nhẹ nhàng ngoài sức tưởng tượng. Cậu lặng lẽ hé mắt ra nhìn, chỉ thấy đầu ngón tay cô đang thoa tròn ở chỗ tím bầm. Động tác vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng mà kiên nhẫn.

 

Thoa xong phần tay chân, cô để cậu nằm úp trên đầu gối mình rồi nhẹ nhàng kéo áo cậu lên xoa bóp. Cậu cảm giác được sự mát lạnh dần lan ra khắp lưng. Cô cứ nghĩ cậu nằm sấp nên không thấy được, nhưng qua hình phản chiếu trên màn hình tivi, cậu nhìn thấy rất rõ ràng biểu cảm trên gương mặt cô. Cô đang nghiến răng ken két, cố sống cố c.h.ế.t nhìn chằm chằm vào vết thương trên lưng cậu, dường như vô cùng tức giận, nhưng động tác trên tay lại không hề mạnh bạo chút nào.

 

Cậu còn đang ngẩn ngơ, cô đã cất thuốc mỡ đi, đỡ cậu ngồi dậy. Mọi biểu cảm vừa nãy trong nháy mắt đã được thu về. Cậu đợi cô nói chuyện, cô lại giơ tay bấm điều khiển mở tivi lên, bắt đầu tự mình xem, không thèm để ý cậu nữa.

 

Lòng dạ Diệp Minh Hi lại càng thêm thấp thỏm. Hiếm có dịp cậu cố ý ngồi gần, suýt chút nữa thì dán sát lên người cô. Nhưng cô vẫn kiên quyết không ngó ngàng tới, coi cậu như không khí.

 

Phải làm sao? Phải làm sao giờ?

 

Đến khi bị coi như không khí đúng như mong muốn của mình, cậu lại rất muốn khóc.

 

“Khó chịu chứ?”

 

Phòng khách vốn đang yên tĩnh bỗng vang lên ba chữ này. Cậu lập tức gật đầu thật mạnh, giương đôi mắt long lanh nhìn cô, chờ đợi trong vui mừng và bất an.

 

“Giờ em đã biết nếu không nói gì cả, người khác sẽ lo lắng như thế nào chưa?”

 

Cậu lại gật đầu thật mạnh, thấy cô nhướn mày liền ngoan ngoãn lên tiếng: “Biết rồi.”

 

“Ừ.” Cô xoa đầu cậu. “Được rồi, bây giờ nói cho chị nghe, những vết thương này là thế nào?”

 

“Thì, thì ở trường…” Cậu không biết nên nói như thế nào, dùng ánh mắt cầu cứu cô, cô lại chỉ mỉm cười cổ vũ cậu tiếp tục. “Các bạn…”

 

Cô chậm rãi dẫn lời cho cậu: “Mấy vết thương này là do các bạn gây ra à?”

 

Cậu gật đầu.

 

“Tại sao bọn họ lại muốn làm tổn thương em?”

 

Cậu lắc đầu.

 

“Khi bọn chúng làm tổn thương em, em có chống cự không?”

 

Lại lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-49.html.]

 

“Vì sao vậy?”

 

Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Chống cự cũng vô ích…”

 

“Em có từng thử chống cự không?”

 

Cậu gật đầu, rồi lại lắc đầu.

 

“Vậy là có hay không đây?”

 

“…Lần này thì không.”

 

“Lần này? Trước kia từng chống cự sao? Tại sao lại vô ích?”

 

Cậu do dự một hồi, mím chặt môi, thấy cô vẫn kiên nhẫn đợi đáp án của cậu, mới hé môi nói: “Không chống cự, một lúc thôi sẽ không sao nữa…”

 

Giọng nói của cậu nhỏ đi.

 

Nghe được câu trả lời, Chung Mạn đau lòng ôm lấy cậu. Cô đã hiểu đây không phải là lần đầu cậu bị người khác bắt nạt. Hồi trước ở quê không có trường nào nhận, nói không chừng cũng là bởi vì lý do này.

 

Dù biết cảnh ngộ của cậu đáng thương, nhưng cô vẫn biết có chuyển nhiều trường thêm bao nhiêu lần nữa cũng không giải quyết được gì. Bản thân Diệp Minh Hi cũng có vấn đề cần giải quyết. Cô nói với cậu: “Có những kẻ không biết việc làm của bản thân sẽ mang đến đau khổ cho người khác. Những lúc như vậy em phải nói với họ, để họ biết việc làm của mình là không đúng.”

 

Cậu lặng im lắng nghe, cảm nhận sự ấm áp mà cô truyền tới.

 

“Tất nhiên thế giới này cũng có một số ít người lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui. Nếu gặp phải loại người này, chúng ta không thể im lặng chịu đựng, nhất định phải tìm người giúp đỡ, biết chưa nào?”

 

Cậu nằm trong lòng cô khẽ gật đầu.

 

“Em gật đầu, coi như đã đồng ý với chị sẽ cố gắng thử rồi nhé.”

 

Cậu lại gật đầu.

 

“Vậy thì tốt.” Cả người cậu đầy vết thương như vậy, cô cũng không nỡ trách móc cậu thêm nữa. Ngẩng đầu lên thấy trời đã tối mịt, bèn xoa đầu cậu, nói: “Em cũng mệt rồi, đi ngủ đi.”

 

Cậu dựa vào lòng cô không muốn đi ngủ. Cô hết cách, đành tự mình ôm cậu vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.

 

“Ngủ ngon, mơ một giấc mơ thật đẹp nhé.” Cô đắp chăn lên cho cậu, tắt đèn rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

 

Diệp Minh Hi nằm trên giường im lặng, cứ như vậy ngẩn người hồi lâu. Đến khi cậu bình tĩnh lại, đồng hồ bên cạnh đã hiển thị 3 giờ sáng, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ phím lạch cạch lạch cạch vang lên từ phòng khách. Cậu chăm chú lắng nghe âm thanh này một lúc lâu mới nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Loading...