Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-01-30 11:29:17
Lượt xem: 1

Cô định đi, cậu lại không chịu, vẫn cứ bướng bỉnh giơ cao chiếc bát ấy lên. Thấy cậu như vậy, Chung Mạn không khỏi bất lực, cười mắng: “Em không chịu bỏ cuộc sao?”

 

Cậu không trả lời, vẫn giơ cao bát cơm.

 

“Được rồi được rồi, chị ăn là được chứ gì.” Cô nhận lấy bát cơm, không đến bàn ăn ngồi ăn cho đàng hoàng mà kéo Diệp Minh Hi ra sofa ngồi cạnh nhau, vừa xem tivi vừa xúc cơm ăn.

 

“Cơm này nấu được đấy, hoàn toàn có thể bù đắp năng lượng thiếu hụt lúc chị gặm bánh mì ở công ty!” Chung Mạn đặt chiếc bát đã trống không xuống bàn, vỗ vỗ bụng, tự dưng nghĩ đến chuyện gì đó, nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi, em không biết nấu cơm thì vẫn có thể ăn lương khô mà. Trong tủ có bánh quy, sao em không mang ra ăn?”

 

Cậu không trả lời, làm bộ như chăm chú mà tiếp tục xem tivi.

 

Chung Mạn lại hỏi, cậu vẫn phớt lờ. Cô nổi cáu, nhảy lên ‘bụp’ một cái tắt tivi đi, ép cậu nhìn vào mình, hỏi lại lần nữa: “Tại sao em không ăn?”

 

Cậu đã chịu nhìn cô nhưng vẫn không chịu trả lời.

 

“Em cố tình nhịn đói phải không? Em có biết là trẻ con vào tuổi dậy thì không được để bụng đói không? Chị đâu có cấm em ăn đồ trong nhà. Nếu chị không hỏi, có phải cả tối em cũng không định ăn gì không?”

 

Cậu cúi đầu im lặng nghe cô mắng, cô thấy thế thì lại càng giận hơn: “Không phải chị muốn mắng em, rõ ràng em đói tới mức bụng réo liên tục, tại sao không đi kiếm đồ ăn? Em không biết là chị sẽ lo lắng sao?”

 

“Em…” Cậu ấp úng mở miệng nói ra vài từ, nhưng giọng nói quá nhỏ, Chung Mạn nghe không rõ.

 

“Em nói gì cơ?” Khó có dịp cậu chịu mở miệng, cô kiên nhẫn cúi người lại gần lắng nghe.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-47.html.]

“Em muốn…” Giọng nói của cậu càng nhỏ thêm, tai cô lại dí sát thêm chút nữa, khó khăn lắm mới nghe được cả câu. “Đợi chị cùng ăn cơm.”

 

Ầm!

 

Áy náy, xót xa, tỉnh ngộ, đau lòng, vui mừng… Mọi cảm xúc cứ như cơn sóng dữ mạnh mẽ nhấn chìm Chung Mạn. Cô dang tay ôm cậu vào lòng, ôm thật chặt.

 

“Xin lỗi, chị xin lỗi, sao em lại ngốc vậy chứ…” Cô thơm lên má cậu, nức nở bên tai cậu. “Chị không nên mắng em, kẻ đáng bị mắng là chị. Tại chị không gọi điện nói với em, hại em phải đói bụng chờ chị, em đợi chị mà chị còn mắng em…”

 

Diệp Minh Hi không lên tiếng, cánh tay nhỏ bé ôm lại cô, hưởng thụ sự ấm áp ập tới bất ngờ mà lại khiến người ta lưu luyến không muốn rời xa.

 

“Sau này nếu chị về muộn, nhất định sẽ gọi điện báo cho em trước. Nếu chị không gọi điện về, em có thể gọi cho chị, đừng tự mình ngốc nghếch chờ đợi, biết chưa nào?”

 

Cậu gật đầu ngoan ngoãn nhìn cô. Thấy bàn tay nhỏ của cậu vẫn túm chặt lấy tay áo mình, cô lại càng xót xa, cảm thấy mình đã vô tình khiến cậu càng thêm bất an, cảm giác tội lỗi dâng lên khiến cô không nỡ hất tay cậu ra, cứ để kệ cho cậu kéo. Lúc sau, cậu dựa vào người cô xem tivi, cái đầu nhỏ cọ cọ vào cánh tay cô như chú mèo con muốn được yêu thương, khiến cô càng thêm áy náy vì hành động thiếu trách nhiệm của mình.

 

Ăn xong cơm trong bát, cô quay đầu nhìn Diệp Minh Hi ngồi im không ngọ nguậy bên cạnh mình. Lúc này cô mới phát hiện cậu đã ngủ mất rồi, dáng vẻ ngây thơ giống như thiên sứ đang ngủ say trong tranh sơn dầu phương Tây vậy. Ngủ ở phòng khách trong thời tiết lúc nóng lúc rét này rất dễ nhiễm lạnh. Cô vươn tay định lay cậu tỉnh nhưng cánh tay lại dừng ở giữa chừng do dự hồi lâu không nỡ đánh thức cậu. Thế là cô nhẹ nhàng đặt bát xuống, sau khi so sánh cánh tay của mình và cơ thể nhỏ gầy của cậu, cô gật đầu hít sâu một hơi, tay trái nhẹ nhàng đỡ cổ cậu, tay phải đỡ dưới đầu gối cậu, chật vật ôm cậu vào trong phòng nhỏ.

 

Tuy đã cố gắng giữ ổn định, nhưng vì cô ít khi vận động nên vẫn phải nghiêng ngả xiêu vẹo một hồi mới thuận lợi đặt được cậu lên giường. Sau khi làm xong còn không quên nhìn cậu vài giây. Xác định hô hấp vẫn đều đều, không có chút dấu hiệu bị đánh thức, cô mới thở phào một hơi, kéo tấm chăn lông mềm mại lên đắp giúp cậu.

 

“Ngủ ngoan mơ đẹp nhé.”

 

Tiếng đóng cửa phòng không đánh thức người trên giường, chỉ là khóe miệng bình thường vốn không động đậy của cậu lại nhẹ nhàng nhếch lên. Cơ thể nhỏ bé của cậu khẽ cử động, tìm được vị trí thoải mái nhất rồi nghe lời cô ngoan ngoãn chìm vào giấc mộng.

 

Hôm nay là một ngày làm việc vất vả, lúc cô rời khỏi công ty đã là 9 rưỡi tối. Công việc tồn đọng của kì nghỉ tết cuối cùng cũng được cô xử lý gần hết, muộn nhất là khoảng tuần sau tất cả có thể trở về quỹ đạo bình thường. Chung Mạn kéo lê cơ thể mệt mỏi đến bến xe buýt. Trên đường đi, cô chợt nhìn thấy một con ma nơ canh trẻ em trong tủ kính đang mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay rất đẹp. Với con mắt chuyên nghiệp của cô, nhóc con ở nhà mà mặc chiếc áo này vào, đảm bảo ăn đứt con ma nơ canh kia.

Loading...