Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-01-29 23:33:33
Lượt xem: 1
Ngày hôm sau, vừa ăn xong bữa sáng, Chung Mạn liền dắt Diệp Minh Hi đi đến địa chỉ mà bà Chung đưa.
Ngồi xe mất một tiếng mới đến nơi. Đó là một khu biệt thự có điều kiện không tồi. Tuy ở đây không phải thành phố lớn gì cả, nhưng một căn biệt thự như này ít nhất cũng phải có giá hơn trăm vạn tệ. Chung Mạn cảm thấy khó hiểu, kẻ có tiền thế này sao lại cay nghiệt như thế, tiền chăm sóc hai ngàn tệ mỗi tháng mà cũng ăn bớt ăn xén không chịu trả hết.
“Số 24… Là chỗ này.” Tới trước một căn biệt thự trong số đó, Chung Mạn liếc nhìn vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng trong hàng rào sắt hai cái rồi nhấn chuông cửa. Không lâu sau hệ thống đàm thoại trên chuông cửa vang lên giọng nói: “Ai vậy?”
Diệp Minh Hi vừa nghe thấy giọng nói này, cả người liền run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Chung Mạn cảm nhận được sự bất an của cậu, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cậu an ủi rồi mới nói vào máy đàm thoại:
“Xin chào, tôi là Chung Mạn, Diệp Minh Hi…”
Cạch, đèn trên hệ thống đàm thoại lập tức tắt đi. Chung Mạn nhấn chuông thêm hai lần mà vẫn không thấy tăm hơi, biết là người bên trong cố ý đóng cửa không trả lời.
Cô nhíu mày, mặc dù không xông vào được, nhưng cứ bỏ cuộc dễ dàng như vậy thì cô không cam lòng. “Nhóc con, chúng ta đi làm trinh sát một lần đi.”
Chung Mạn đưa Diệp Minh Hi đi dạo trong tiểu khu. Mặt mũi Chung Mạn trước giờ vẫn được khen là thật thà, mười người lạc đường thì mười người đều tìm cô hỏi đường, lại thêm Diệp Minh Hi đẹp trai già trẻ lớn bé đều thích nữa. Vậy nên bọn họ có nói là đi thăm họ hàng nhưng không ai ở nhà thì hoàn toàn đáng tin, muốn moi ra thông tin từ miệng người khác thì càng dễ như trở bàn tay. Thậm chí mấy lần còn được người dân nhiệt tình mời hai người họ tới nhà uống trà, không cần phải đội nắng cho vất vả, …
“Được rồi, giờ chúng ta đã biết nửa năm trước họ mới chuyển tới tiểu khu này. Bà vợ thường xuyên khoe khoang với hàng xóm là con cái học ở trường quốc tế, còn ông chồng hiện giờ thì buôn cổ phiếu, chỉ mua cổ phiếu, không có công việc khác. Gần đây họ không có kế hoạch du lịch ở ngoài, chiếc xe RV* hàng hiệu vẫn ở trong gara.”
(*RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là “xe camping”, “nhà xe”. Không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.)
Chung Mạn lại tới nhấn chiếc chuông cửa thêm hai lần, vẫn chẳng có ai đáp lại. Cô quay đầu tuyên bố kết luận với Diệp Minh Hi: “Rõ ràng là họ rất giàu có, bây giờ là đang cố tình phớt lờ chúng ta.”
Diệp Minh Hi ngẩng đầu nhìn cô, ngoan ngoãn đợi lệnh.
“Sao nào, tất nhiên là giờ chúng ta về nhà thôi, còn có thể trèo vào sao?”
Thế là hai người họ đành phải về nhà mà chẳng có chiến tích nào.
Tất nhiên Chung Mạn không phải người dễ bỏ cuộc như vậy. Mấy hôm sau ngoài việc chạy đến tận nhà lần nữa, cô còn tìm thêm được số điện thoại của mấy người họ hàng nhà Diệp Minh Hi.
“Xin chào, là ông Diệp sao?”
“Đúng, xin hỏi cô tìm ai?” Giọng người đàn ông trả lời rất lịch sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-43.html.]
“Tôi họ Chung, giờ đang chăm sóc Diệp Minh Hi…”
“Cô lấy số điện thoại của tôi từ đâu?” Người đàn ông lạnh lùng chất vấn. “Thằng bé đấy không do tôi phụ trách.”
“Vâng, tôi chỉ muốn tết này nó được gặp người thân thôi…”
“Tôi không rảnh.” Người đàn ông thô lỗ cắt ngang lời của cô. “Còn nữa, mong cô sau này đừng gọi điện đến nữa.”
Cạch.
Người đàn ông nhanh chóng cúp máy.
Chung Mạn day day trán, thầm nghĩ may mà không để Diệp Minh Hi nghe cùng, nếu không thì đúng là quá tàn nhẫn. Tại sao họ hàng của cậu đều là loại người này?
Trước kia Diệp Minh Hi ở trong nhà bọn họ bị đối xử như thế nào, cô không cần đoán cũng biết.
Thật mong có thể quay ngược thời gian cướp cậu lại.
“Không muốn thì thôi, đằng nào chúng tôi cũng chẳng thèm.” Chung Mạn tự mình lẩm bẩm, quyết định bỏ kế hoạch đưa Diệp Minh Hi đi thăm họ hàng.
Không gọi điện thoại nữa, cô tiện tay ném luôn điện thoại không dây trong phòng lên bàn. Chưa tới hai giây sau đã nghe thấy bà Chung đã càu nhàu: “Điện thoại phải để lại vào giá đỡ sạc điện, nếu không lúc gọi điện dễ hết pin lắm.”
“Vâng.” Đâu có dễ hết pin như vậy chứ? Nhưng Chung Mạn cũng không dám phản bác, chỉ chậm chạm nhấc điện thoại lên đặt vào giá đỡ.
“Đèn bên đấy không dùng thì tắt đi.”
Chung Mạn thích để độ sáng của cả căn phòng được đồng đều. Lúc ở căn hộ của mình cô sẽ bật đèn phòng khách và phòng ăn cùng một lúc, kể cả khi cô chỉ ngồi một chỗ, chỗ khác cũng phải sáng. Nhưng bây giờ ở nhà, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô cũng không tranh cãi nữa, chậm rãi đi qua tắt đèn.
Sau khi tắt đèn, trong phòng tối om om, Chung Mạn cũng không muốn ở lại nữa, định đi về phòng. Nhưng cô vừa đi được hai bước, bà Chung lại mở miệng:
“Đúng là không phải mình bỏ tiền ra nên chẳng quan tâm, giờ tiền điện đắt lắm đấy.”
Chung Mạn vốn định nhường nhịn cho qua. Thấy mẹ mình không chịu để yên như vậy, Chung Mạn hơi bực, nhưng cô vẫn khống chế bản thân đè nén cơn tức giận, giải thích: “Mẹ à, tối quá không tốt cho mắt đâu.”