Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-25 19:32:49
Lượt xem: 11
“Sau này em có bí mật hay đồ vật quý giá gì, cứ cất trong đây nhé.” Chung Mạn vỗ vỗ vào ngăn tủ có khóa. Hồi trước khi cô còn ở nhờ nhà người khác, những đồ vật có giá trị đều không biết để vào đâu. Vậy nên cô đã dọn riêng một ngăn tủ có khóa cho cậu.
“Nhớ kĩ đấy, không được làm mất chìa khóa, đặc biệt là chìa khóa cửa chính.”
Cậu lại không nói gì, chỉ gật đầu với cô. Đối với bức tượng chỉ biết gật đầu này, đầu lưỡi Chung Mạn có dài hơn nữa cũng không thể tiếp tục bắt chuyện, chỉ đành nói: “Vậy em cứ tự nhiên nhé.”
Diệp Minh Hi lại gật đầu, sau đó cả ngày đều nằm trên sofa. Cậu xem ti vi 8 tiếng, lại ngủ thêm 8 tiếng.
****
Bảy giờ sáng, Chung Mạn không cam tâm tình nguyện bò dậy khỏi giường. Cô đang định đi qua sofa để vào bếp rót nước uống, Diệp Minh Hi vốn đang ngủ say trên sô pha bỗng dưng giật mình ngồi dậy, trên mặt nó đầy vẻ hoảng hốt. Chung Mạn thấy thế khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ: “Phản ứng của thằng bé này cũng quá lớn rồi?”
“Chào buổi sáng.” Cô vẫy vẫy tay chào hỏi với Diệp Minh Hi vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cậu nhìn thấy người trước mặt là cô, lại nhìn sang không gian yên tĩnh xung quanh mình, sắc mặt mới dần bình thường trở lại, tiếp tục làm một bức tượng không lời. Trải qua một ngày chung sống, Chung Mạn đã quen với dáng vẻ này của cậu. Cô quay người rót một cốc nước đưa cho cậu và nói: “Mau dậy rửa mặt chải đầu đi, chúng ta còn phải đến trường.”
Ngôi trường mà Diệp Minh Hi vượt qua đường xá xa xôi đến thành phố để học tên là “Trung học Hoằng Văn”. Chung Mạn lên đại học mới tới thành phố học nên hoàn toàn không có ấn tượng với các trường trung học ở đây. Hai người đi xe buýt tới chỗ gần địa chỉ, tùy tiện hỏi đường một người mới biết trường trung học đó không những vô cùng nổi tiếng, mà còn là nổi tiếng về việc khiến người ta toát mồ hôi.
“À, cứ đi thẳng rồi rẽ trái là đến.” Bác gái tốt bụng nhìn thấy Chung Mạn dẫn theo Diệp Minh Hi, có chút lo lắng hỏi: “Đứa bé này đến đó học sao?”
“Vâng, sao vậy ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-4.html.]
“Cái trường đó ấy à, chỗ chúng tôi đều gọi là ‘Võ quán Hoằng Văn’…”
“Là trường dạy võ thuật sao?” Chung Mạn nhíu mày, sao chưa từng nghe ai nói thằng bé này đến học võ?
“À, không phải, chỉ là một trường trung học bình thường thôi.” Bác gái xem thường hừ một tiếng. “Nhưng mà trăm hay không bằng tay quen, chúng nó ngày nào cũng đánh nhau gây sự, kinh nghiệm đánh đ.ấ.m với công phu quyền cước còn giỏi hơn đám học võ.”
Trường trung học bình thường lại bị gọi là ‘võ quán’, Chung Mạn nghĩ bằng đầu gối cũng biết đó chẳng phải là điều tốt đẹp gì. Cô đặc biệt để ý những học sinh nhìn thấy dọc đường, không có một mái tóc nào màu đen. Tóc con trai thì vuốt keo dựng hết cả lên, tóc con gái xoăn như búi cỏ. Cô quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc bên cạnh mình, không khỏi lo lắng thay cậu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Diệp Minh Hi ngẩng đầu, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn cô.
“Ờm… Minh Hi, này… Em có muốn chuyển sang trường khác học không?” Chung Mạn nhẹ nhàng hỏi, sợ nói to sẽ bị người của ‘võ quán’ xông vào đánh hội đồng.
Cậu không có phản ứng gì. Thấy cậu không hề bận tâm, cô cũng không nhiều lời nữa. Mặc kệ mấy đứa học sinh nào đó của ‘võ quán’ đang luyện võ trước bức tường, thùng rác, bến xe buýt,… Cô cũng bịt đôi tai lại, không muốn nghe mấy cô gái huýt sáo với Diệp Minh Hi. Họ coi như bình yên vô sự mà bước vào phòng giáo vụ.
“Diệp Minh Hi đúng không?” Nhân viên nữ của phòng giáo vụ đưa ra một tờ khai. “Em điền thông tin vào đây, sau đó nộp 100 tệ tiền sách vở, 258 tệ tiền đồng phục, 70 tệ tiền cơm trưa, 26 tệ tiền vệ sinh lao động,…”, sau khi kể một lượt không ngừng nghỉ khoảng mười khoản thu, cô nhân viên chốt lại một câu: “Tổng cộng là một ngàn sáu trăm tám mươi hai tệ năm hào bốn xu!”
Chung Mạn nghe xong, hai mắt trợn trừng gần như muốn lòi ra ngoài: “Gì cơ? Đi học mà mất hơn một ngàn sáu trăm?! Không phải nhà nước có chính sách phổ cập giáo dục hay sao?”
“Thế nên chúng tôi đâu có thu học phí.” Cô nhân viên chắc là nghe những lời như này đã quá nhiều, mặt không đổi sắc nói: “Chê đắt thì đừng học nữa.” Nói rồi liếc nhìn Diệp Minh Hi một cái, “Nếu cậu ta còn có trường khác để học.” Cô ta rút lại tờ khai mà Diệp Minh Hi đang ngoan ngoãn điền vào.
“Đợi đã!” Chung Mạn vội vàng cướp tờ khai lại, cúi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng bi tráng gật đầu. “Chúng tôi học!” Phải bỏ ra trước một ngàn sáu trăm tệ mới có thể lấy được hai ngàn tệ mỗi tháng, cô chấp nhận!
Cô nhân viên gật đầu tỏ vẻ ‘tôi biết ngay mà’, lấy máy quẹt thẻ cho Chung Mạn quẹt thẻ thanh toán, vừa nhìn qua đã biết là kẻ thu tiền thành quen. Chung Mạn chỉ đành cắn răng quẹt mất nửa tháng tiền lương của mình. Còn Diệp Minh Hi, cậu vẫn luôn im lặng đứng cạnh quan sát, chưa từng mở miệng nói chuyện.