Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-01-29 02:03:39
Lượt xem: 0
Mà trong hai lựa chọn giữa ba với mẹ, anh lại thích Tiêu Bạch Hủy hơn.
Chẳng qua là Tiêu Bạch Hủy không thích anh, so với Lương Tự Minh – ba của Lương Tây Kinh, bà ấy càng không thích anh hơn.
Có lúc bị Lương Tây Kinh quấn lấy làm phiền, Tiêu Bạch Hủy sẽ mắng anh, sẽ bảo anh tránh ra. Có một lần không biết anh làm gì khiến Tiêu Bạch Hủy cáu lên, Tiêu Bạch Hủy bị anh ôm chặt không cho đi, trong lúc tức giận, bà ấy đã đẩy anh ra.
Lương Tây Kinh lảo đảo, không đứng vững nên ngã nhoài ra đất.
Đúng lúc Lương Hanh nhìn thấy cảnh này, ông bế Lương Tây Kinh đang ngã dưới đất lên, tức giận bất bình không thôi và còn nói anh ngu ngốc. Rõ ràng đã biết người ta không thích anh rồi, anh còn đuổi theo rồi bám lấy, giống y như ba anh vậy.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có một lần đó Lương Hanh nói anh ngu ngốc.
Lúc đó Lương Tây Kinh mới chỉ có bốn tuổi, ông không ngờ anh vẫn luôn nhớ rõ, còn nhớ đến tận bây giờ.
Nghĩ lại chuyện lúc trước, Lương Hanh không khỏi thở dài.
Ông xoa ấn đường, nhìn bác Tôn: “Đi sắp xếp đi, chúng ta đến Bắc Kinh một chuyến.”
Lần trước, Lương Tây Kinh từ Bắc Kinh quay lại, Lương Hanh đã có ý định đi gặp Tiêu Bạch Hủy rồi.
Tuy nhiên sau đó có chuyện khác trì hoãn không đi được, lần này ông nhất định phải đi.
Cuộc hôn nhân của Lương Tự Minh ông không nhúng tay vào, kết quả thế nào? Thiệt mình hại người, còn khiến cho Lương Tây Kinh chịu khổ theo.
Do đó, ông quyết định không cho phép anh đi lại vào vết xe đổ đó. Hôn nhân của anh, ông sẽ không để mặc anh tự do lựa chọn.
Ở góc nhìn của ông, môn đăng hộ đối mới là hợp lý nhất.
-
Lương Tây Kinh không biết sắp xếp của Lương Hanh.
Anh quay về phòng rồi đi tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra, Lương Tây Kinh gửi mấy bức ảnh chụp trên đỉnh núi cho Thi Hảo.
Gửi được một lúc rồi mà Thi Hảo vẫn chưa trả lời.
Lương Tây Kinh suy nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại cho cô.
Thế nhưng điện thoại không có ai nhận.
Nhìn chằm chằm cuộc gọi không được nhận, Lương Tây Kinh nhíu mày.
Theo tình huống bình thường, Thi Hảo sẽ không không trả lời tin nhắn cũng như không nhận điện thoại. Lúc này chắc chắn cô cũng chưa đi ngủ trưa.
Trầm mặc một lát, Lương Tây Kinh vào phòng thay quần áo.
Vừa thay xong, điện thoại lại rung lên.
Anh mở ra xem, là Thi Hảo gửi tin nhắn đến: [Sao thế anh?]
Bàn tay đang cài nút áo sơ mi của Lương Tây Kinh dừng lại, anh hỏi: [Vừa rồi em làm gì thế?]
Thi Hảo: [Đọc sách.]
Lúc tập trung đọc sách, cô sẽ quen chuyển điện thoại về chế độ im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-37.html.]
Thấy câu trả lời của cô, Lương Tây Kinh thầm thở phào nhẹ nhõm: [Không có việc gì đâu.]
Thi Hảo: [?]
Lương Tây Kinh: [Anh hỏi bừa vậy thôi.]
Thi Hảo: [Ồ.]
Cuộc trò chuyện của cả hai đột nhiên dừng lại.
Thi Hảo thấy Lương Tây Kinh không trả lời, cô kéo lại xem những bức ảnh anh gửi cho mình.
... Xem xong, Thi Hảo thảnh thơi để lại bình luận, có khen có chê.
Điện thoại của Lương Tây Kinh rung lên một hồi.
Anh lại thay quần áo ngủ, lúc mở điện thoại ra lần nữa, anh thấy được đánh giá về kỹ thuật chụp ảnh mà Thi Hảo dành cho mình.
Thi Hảo: [Góc chụp của bức này không đẹp lắm.]
Thi Hảo: [Em thích bức này.]
Thi Hảo: [Bức này nhìn trời đẹp quá.]
…
Sau khi đánh giá hết tất cả, Thi Hảo hỏi: [Sao chỉ có cảnh mà không thấy người đâu thế?]
Lương Tây Kinh khẽ cười, cố ý gửi cho cô ảnh chụp khách du lịch.
Thi Hảo: [Nhiều người quá.]
Lương Tây Kinh: [...]
Thi Hảo phóng to bức hình lên xem, sau đó tiếp tục bình luận: [Trong bức ảnh này, cô gái mặc chiếc váy màu hồng xinh quá.]
Lương Tây Kinh: [Chụp bừa thôi.]
Không phải anh cố ý chụp gái xinh.
Thi Hảo hiểu ý của anh, khóe môi cô khẽ cong lên: [Sao anh không chụp trai đẹp ấy?]
Lương Tây Kinh: [?]
Vừa gửi dấu chấm hỏi xong, Lương Tây Kinh nhận được yêu cầu gọi video của Thi Hảo.
Anh khẽ nhướng mày rồi ấn nhận.
Lúc đó, trong màn hình xuất hiện gương mặt bằng bàn tay vừa trắng trẻo lại xinh xắn của Thi Hảo.
Lương Tây Kinh nhìn cô, ánh mắt trầm xuống: “Sao đột nhiên lại gọi video cho anh thế?”
Thi Hảo: “Không phải quá rõ ràng rồi sao?”
Lương Tây Kinh còn chưa phản ứng kịp.
Thi Hảo chống cằm lên tay nhìn anh, đôi mắt cong cong: “Em muốn ngắm trai đẹp.”