Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-01-29 02:03:13
Lượt xem: 1

Nghe Thi Hảo nói xong, cô ấy không khỏi cảm thán: “Tổng giám đốc Lương có người anh em nào giống anh ấy không? Tớ có thể tìm anh ấy giới thiệu cho mình một người bạn trai không?”

 

Thi Hảo trầm mặc, thăm dò thử: “Cậu muốn quay lại với người cũ à?”

 

“Không hề!” Ôn Ỷ tức giận từ chối cô.

 

Thi Hảo ồ một tiếng, nhịn cười: “Anh em bên cạnh anh ấy tớ mới chỉ gặp Tần Lâm, Tần Yến, còn có Hứa Thực, với cả Cận Thanh Trạc đang ở New York.”

 

Nhắc đến Cận Thanh Trạc, Thi Hảo hỏi: “Hay là để anh ấy giới thiệu Cận Thanh Trạc cho cậu nhé.”

 

Ôn Ỷ: “... Cậu bảo tớ đi khiêu chiến với người đàn ông còn đáng sợ hơn Lương Tây Kinh sao?”

 

Thi Hảo kinh ngạc: “Cận Thanh Trạc đáng sợ á?”

 

Ôn Ỷ cười ha ha: “Còn khó tiếp cận hơn Lương Tây Kinh nhiều. Trước đây tớ mới xem một cuộc phỏng vấn của anh ấy, người này trả lời câu hỏi vừa nhanh vừa chuẩn, kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt, không để cho phóng viên đào ra được chút tin tức hữu dụng nào.”

 

“...”

 

“Thôi được rồi.” Thi Hảo thở dài: “Vậy thì hết rồi, cậu tự cố gắng tìm đi nhé.”

 

Ôn Ỷ cạn lời, cô ấy đột nhiên nhớ ra gì đó, bèn hỏi: “Cậu với Lương Tây Kinh đã nói chuyện mua nhà chưa?”

 

Thi Hảo: “Tối qua không thích hợp để nói, đợi tuần sau tớ mới nói với anh ấy.”

 

Chủ nhật tuần này Lương Tây Kinh ở nhà cũ, không có ý định đến chỗ Thi Hảo. Chuyện này Thi Hảo cảm thấy vẫn nên gặp mặt nói trực tiếp thì hơn.

 

Ôn Ỷ nghĩ một lát: “Cũng được, cậu cân nhắc cho rõ ràng vào đấy.”

 

Thi Hảo: “Tớ biết rồi.”

 

Hai người tán gẫu một hồi, Ôn Ỷ còn có việc phải làm nên cúp điện thoại.

 

Lương Tây Kinh ở nhà cũ với Lương Hanh, ở thành phố Giang ngoài anh với Ôn Ỷ ra Thi Hảo cũng không có người quen khác.

 

Không suy nghĩ đắn đo quá lâu, Thi Hảo dứt khoát làm tổ ở nhà đọc sách học tập.

 

 

Ở một bên khác, Lương Tây Kinh dậy sớm vừa chạy bộ xong đã bị ông nội gọi đi leo núi.

 

Hiếm khi ông cụ muốn rèn luyện sức khỏe, thế nên Lương Tây Kinh không thể không đi cùng.

 

Thành phố Giang có hai ngọn núi khá nổi tiếng, có không ít du khách đến thành phố du lịch sẽ tới nơi đó để check-in.

 

Ban đầu Lương Tây Kinh muốn dẫn ông cụ đi đến ngọn núi gần nhà cũ một chút và cách xa trung tâm thành phố, không khí bên đó tương đối trong lành, sắc xuân dào dạt. Thế nhưng, ông cụ lại muốn đến thành phố, anh cũng hết cách nên chỉ có thể đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-35.html.]

 

Lúc hai người đến dưới chân núi, thời gian cũng không còn sớm nữa.

 

Lương Hanh liếc nhìn người bên cạnh rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Đi thôi.”

 

Lương Tây Kinh bật cười, đi phía sau lưng ông.

 

Hai người với bác Tôn và cả vệ sĩ cùng nhau trèo lên đỉnh núi.

 

Sợ khách du lịch lo lắng, Lương Tây Kinh không cho vệ sĩ đi theo quá sát.

 

Leo đến lưng chừng núi, Lương Hanh đi vào một cái đình nghỉ ngơi, Lương Tây Kinh cũng theo sát phía sau.

 

Đứng trong đình nghỉ có thể thu gần hết một nửa khung cảnh của thành phố Giang vào trong tầm mắt.

 

Lương Hanh ngắm một lúc rồi quay đầu nhìn Lương Tây Kinh: “Cảm giác đến lưng núi thế nào? Cháu có thể đi lên trên nữa không?”

 

Lương Tây Kinh vờ như không nghe ra ý khác từ lời nói của ông, giọng điệu anh hờ hững: “Thể lực của cháu cũng không tệ.”

 

Lương Hanh bị anh chặn họng, ông liếc xéo: “Ông không hỏi về thể lực.”

 

Lương Tây Kinh quay qua: “Vậy ông muốn nói đến phương diện nào?”

 

“Cháu hiểu ý ông mà.” Lương Hanh bực bội trợn mắt nhìn anh.

 

Lương Tây Kinh bình thản: “Trước kia ông vẫn bảo cháu ngốc, ông không nói rõ ra, cháu sợ cháu hiểu sai ý mất.”

 

Lương Hanh sững người, oán hận: “Ông bảo cháu ngốc lúc nào?”

 

Lương Tây Kinh nhìn ông, không nói gì nữa.

 

Để đề phòng hai người vừa mới đến lưng núi đã cãi nhau, bác Tôn ở phía sau kinh hồn bạt vía lên tiếng: “Ông chủ, cậu chủ, chúng ta tiếp tục leo lên chứ?”

 

Lương Tây Kinh đáp lại một tiếng: “Nghỉ ngơi đủ chưa ạ?”

 

Anh đang hỏi Lương Hanh.

 

Lương Hanh liếc anh, bực bội quay người tiếp tục tiến lên phía trước.

 

Bình thường Lương Hanh có tập luyện thể thao, cho nên thể lực tốt hơn những người cùng tuổi. Lương Tây Kinh chậm rãi đi phía sau ông, đề phòng lỡ như có chuyện xảy ra.

 

Ông cháu hai người lên được đến đỉnh núi thì cũng sắp đến mười một giờ.

 

Cuối tuần, trên đỉnh núi có rất nhiều người, để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn không cần thiết, Lương Tây Kinh và Lương Hanh đi đến nơi ít người hơn.

 

Đứng bên đỉnh núi, Lương Tây Kinh lấy điện thoại chụp vài bức ảnh, định lúc quay về sẽ gửi cho Thi Hảo.

Loading...