Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-01-28 14:57:15
Lượt xem: 2
Chung Mạn nhếch miệng không trả lời. Cơn tức của Lâm Thành bốc lên từ trong lòng, đang tính bắt đầu mắng nhiếc cô. Lục công tử lại cố gắng chen vào giữa hai người, cười nói: “Anh Thành, công việc của chúng ta có ngày nào mà làm xong hết chứ? Giờ nghỉ trưa Tiểu Mạn đều tranh thủ đẩy nhanh tiến độ, giờ anh rộng lượng cho cô ấy đi đi.”
Lâm Thành vô cùng bất mãn với chuyện Lục Hữu Lương bảo vệ Chung Mạn. Mặc dù trên danh nghĩa Lục công tử là cấp dưới của anh ta, nhưng chức vụ thật ra lại là giám đốc một nhóm nhỏ giống như anh ta, chỉ là chức danh còn chưa chính thức thôi, anh ta không thể không nể mặt. Hừ một tiếng nặng nề, đôi mắt anh ta lại lườm Chung Mạn vài cái, Lâm Thành quở trách chán rồi mới chau mày bỏ lại một câu: “Đi đi.”
Chung Mạn ngậm bồ hòn làm ngọt, cúi đầu rời đi. Trước lúc đi cô còn lặng lẽ làm động tác tay cảm ơn Lục Hữu Lương. Lục công tử không vui xua xua tay ý bảo cô mau đi.
Mạc Lâm ở trong phòng làm việc, nhìn qua lớp kính thấy Chung Mạn rời đi với vẻ vội vàng. Anh ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng mở nhật kí làm việc mà hôm nay xem tới mức gần như có thể thuộc lòng ra lần nữa, thấy dạo này thời gian tan làm của Chung Mạn càng ngày càng sớm. Điều này không hề kì lạ, nhưng lạ là tối qua cô lại là người về muộn nhất.
Vì sao tối qua cô lại chờ đến muộn như vậy?
Ánh mắt của anh ta lại đặt trên bản hợp đồng của Benton. Bản hợp đồng dài mười mấy trang giấy lưu loát rõ ràng không níu kéo được anh ta. Ngược lại, vài chữ nho nhỏ ở góc khuất nhất lại thu hút tất cả sự chú ý của anh ta.
“In lúc 10:36 pm”
Tối qua, vào giờ này, Trương Minh Nghi và Lâm Thành vẫn đang ăn cơm cùng anh ta. Thật sự không thể nào in hợp đồng của Benton ra được. Hơn nữa trông biểu hiện sáng nay của bọn họ, rõ ràng không hề biết đến sự tồn tại của bản hợp đồng này.
Đối chiếu với nhật kí làm việc, người 10 rưỡi tối qua vẫn còn ở công ty, chỉ có Chung Mạn “vừa khéo” về muộn.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Lý do vì sao cô giúp Trương Minh Nghi không phải là điều khiến người ta thấy khó hiểu nhất. Điều anh ta muốn biết nhất là, rốt cuộc cô đã xử lý Benton như nào? Lão Benton ai mà chẳng từng gặp qua. Rất nhiều ông trùm trên thương trường, lão làng trong giới đều phải thất bại ra về, tại sao ông ta lại chỉ nể mặt mình cô?
Chung Mạn này có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-32.html.]
“Con gái yêu à, mấy giờ chuyến tàu của con vào ga thế?” Chung Mạn đang bận đóng gói đồ đạc, cô vơ lấy di động, vừa ấn nút trả lời đã nghe thấy mẹ hỏi.
“Mẹ à, con đã nói rất nhiều lần rồi, 4 giờ 10 phút chiều vào ga.”
“Mẹ chỉ quên mất thôi mà, con nói thêm một lần thì đã sao?” Cằn nhằn con gái một hồi, bà Chung lại bắt đầu dặn dò. “Ở ga thì nhớ trông coi hành lý cẩn thận, ra khỏi ga mà không tìm thấy ba con thì nhớ gọi điện thoại, đừng có tự về nhà…”
“Có phải là lần đầu tiên con về đâu, mẹ còn lo con không biết mấy cái này nữa à?” Chung Mạn chán nản day day huyệt thái dương. Cô học ở thành phố X, tết năm nào chả về nhà? Nên chú ý điều gì, nên đi đường nào, khéo cô còn rõ bà hơn ấy chứ? “Con tự về nhà thì hơn, mẹ bảo ba đừng tới đón nữa, trong ga nhiều người.”
“Sao vậy được, trước kia con đem theo hành lý, có lần nào mà ba mẹ không đi đón đâu. Huống chi giờ còn dẫn thêm một người.”
“Đúng rồi, lần trước con có nói sẽ đưa Minh Hi đi thăm họ hàng. Mẹ đã báo với họ hàng của nó chưa?” Tết là dịp lễ quan trọng nhất trong năm. Dù có lười đến mức nào thì cũng phải lịch sự đi thăm hỏi một chút chứ. Hơn nữa 2000 tệ tiền chăm sóc Diệp Minh Hi tháng này đã thống nhất từ trước cô vẫn chưa nhận được đồng nào. Chung Mạn cảm thấy việc đến nhà họ hàng thăm hỏi là hoàn toàn cần thiết.
“Mấy hôm nay mẹ có gọi cho mấy người họ hàng của nó mà không ai nghe máy, chắc là đang đi du lịch ở nơi khác rồi.” Bà Chung sợ con gái nghĩ mình làm việc không đến nơi đến chốn, cứ huyên thuyên giải thích một hồi. Chung Mạn đành để cho bà nói hết rồi mới đáp lại: “Dù sao vẫn còn thời gian, chuyện này đợi về nhà bàn tiếp cũng được.”
“Con cũng đừng so đo quá, cái nhà họ hàng kia cũng không tính là thân lắm. Chắc là hai ba bữa không nhớ ra thôi, nói không chừng ngày mai sẽ chuyển khoản cho con luôn đấy.”
“Mong là vậy.”
Thực tế là, tới lúc Chung Mạn dắt theo Diệp Minh Hi đi tìm xe của ba mình ở bên ngoài ga tàu, khoản tiền chăm sóc chưa từng đầy đủ ấy vẫn chẳng hề xuất hiện.
“Ba, con về rồi.” Chung Mạn nhíu mày nhìn ba mình đứng dựa vào chiếc xe vô cùng cũ kĩ, “Chẳng phải lần trước đã bảo đổi chiếc xe này đi rồi sao? 5 ngàn tệ kia ba mẹ chưa nhận được ạ?”