Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-01-28 14:56:55
Lượt xem: 3

“Vậy sao?” Mạc Lâm lại nhìn bản hợp đồng, bỗng hỏi: “Người xác nhận chi tiết bản hợp đồng với Benton là cô sao?”

“Đúng, đúng vậy.” Cô ta gật đầu, có chút bất an.

“Không có ai khác xem qua bản hợp đồng này?”

“Sếp Lâm, hợp đồng là tài liệu bí mật. Anh Thành cũng nhiều lần nhắc chúng tôi là không được để lộ, dù có là người của công ty mình cũng không được.” Cô ta mỉm cười nhẹ nhàng hỏi lại: “Sao tôi có thể biết mà vẫn phạm lỗi chứ?”

“Tốt lắm.” Mạc Lâm chốt lại một câu, mọi người thở phào một hơi. “Hợp đồng cũng đã tới tay, cuộc họp hôm nay cũng không cần phải tiếp tục nữa, mọi người vất vả rồi!”

“Đâu có đâu có, tổng giám đốc Mạc cũng vất vả rồi.” Sau một hồi khách sáo, mọi người ra khỏi phòng. Chỉ có Mạc Lâm ở lại phòng họp, ánh mắt ghim vào một vị trí nào đó trên hợp đồng, một lúc lâu sau mới “cạch” một cái gập tập tài liệu vào, quay về phòng làm việc của mình.

***

Giờ cơm trưa, vì để ăn mừng giành được bản hợp đồng của Benton, Lâm Thành rủ nhóm Trương Minh Nghi đi mở tiệc. Lục công tử bê hộp cơm đi ra khỏi phòng trà liền thấy được vẻ mặt vui sướng hân hoan của đám người đó. Có vài người còn cố ý hừ lạnh vài tiếng khi đi ngang qua anh ta, làm như sợ anh ta không biết nhóm họ lập được công lớn không bằng.

“Nhìn cái gì, nhanh ăn cơm đi.”

“Tiểu Mạn, em nói xem có phải Trương Minh Nghi quyến rũ lão Benton không. Nếu không thì sao lại giao cho cô ta bản hợp đồng đó?” Lục công tử đặt hộp cơm lên bàn rồi ngồi xuống.

“Đến người khôn khéo như Lục công tử còn không hiểu, làm sao em biết được chứ?”

“Lần trước họ kí được hợp đồng hơn 10 vạn, chưa tới 5 phút mà cả công ty đều biết rồi, lần này kí được cả bộ sưu tập mùa đông, không ngờ chút tin tức cũng chẳng lộ ra, em nói xem có lạ không? Đúng là lạ hơn cả người ngoài hành tinh vào công ty!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-31.html.]

“Thì đúng mà! Anh xem lúc nãy bọn họ đi đường cũng có phải là đi đâu, toàn bay đấy chứ! Cái vẻ đắc ý đấy đúng là…” Vài đồng nghiệp vẫn tiếp tục đua nhau thảo luận, Chung Mạn lại cắm đầu vào ăn cơm.

Trong ví cô đã cất giữ một ngàn tệ tiền thù lao và một ngàn tệ tiền bịt miệng hồi nãy Trương Minh nghi mới đưa thêm. Vì đạo đức nghề nghiệp, cô sẽ không dây dưa bàn tán với cái chủ đề này đâu.

Không lâu sau hộp cơm đã thấy đáy. Sau khi cất hộp cơm xong, cô nhanh chóng quay về chỗ ngồi làm việc. Lục công tử thấy thế thì nhíu chặt lông mày, chạy qua hỏi: “Tiểu Mạn, em không sao chứ? Bây giờ còn chưa đến 1 giờ, em làm việc sớm thế làm gì?”

“Có nhiều việc, làm xong sớm thì được về sớm hơn.” Cô chẳng thèm ngẩng đầu, tự mình đối chiếu tài liệu về đơn hàng.

“Về sớm hơn?” Ngành này của họ hôm nào cũng tăng ca, chẳng phải cô đã rất quen rồi sao? Anh ta điều chỉnh lại sắc mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Rốt cuộc có phải em đã nhận việc làm thêm rồi không?”

“Đã bảo là không rồi mà.” Trong lúc bận rộn cô tranh thủ lườm anh ta một cái. “Chỉ muốn về sớm thôi cũng không được à?”

“Tiểu Mạn, anh không cười nhạo em đâu, có khó khăn thì cứ nói ra đi.” Lục công tử chân thành nói. Chung Mạn nghe thấy thì nổi cáu, cô đã bảo là mình không thiếu tiền rồi, tại sao lại không chịu tin cô?

“Dạ dạ dạ, em rất thiếu tiền, cực kì thiếu tiền, vô cùng thiếu tiền, thế thì sao hả? Có phải anh chuẩn bị quyên góp cứu tế Chung Tiểu Mạn em đây không?!” Cô gào lên, chợt thấy kẻ đáng lẽ ra vẫn đang ăn mừng là Mạc Lâm bất thình lình quay lại phòng làm việc, tầm mắt dường như còn đặt lên người cô. Cô liền bực bội, ngậm miệng không thèm để ý Lục công tử nữa, vùi đầu dốc sức làm việc của mình.

Phòng làm việc khôi phục sự yên tĩnh. Đương nhiên Mạc Lâm sẽ không bị không khí giả tạo này lừa gạt. Từng lời lúc nãy của Chung Mạn anh ta đều nghe thấy hết, trong lòng có chút nghi ngờ: Bây giờ kẻ thiếu tiền đều oang oang kêu nghèo thế sao? Còn nữa, rõ ràng lương của cô ta không hề thấp, nếu thật sự nghèo như thế, vậy tiền đi đâu hết rồi?

Đến 7 giờ tối, trong khi tất cả mọi người đều đang tăng ca, Chung Mạn lại đột nhiên đứng dậy dọn đồ đạc. Lâm Thành thấy thế thì sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Làm xong hết việc rồi sao?”

“Việc cần làm đều làm ổn thỏa rồi.” Chung Mạn đáp, tiếp tục thu dọn đồ vào trong túi xách.

“Việc cần làm?” Lâm Thành đứng dậy đi tới trước mặt Chung Mạn. “Vậy có nghĩa là chưa làm xong tất cả?”

Loading...