Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-01-25 19:32:33
Lượt xem: 14

Thằng bé nhìn cô thật lâu, vẫn cứng đầu không chịu nói lời nào.

“Không lẽ em học trung học?“

Gật đầu.

Trung học?! Chung Mạn nhìn lại thân hình thấp bé của nó, khó mà tin nổi. “Chẳng lẽ em chính là đứa trẻ thiên tài học nhảy lớp?”

Không phản ứng.

“Kia… Năm nay em bao nhiêu tuổi?”

Diệp Minh Hi từ trong n.g.ự.c lấy ra giấy chứng minh thư đưa cho Chung Mạn, cô vừa nhìn liền cảm thấy như sét đánh ngang tai…

Một đứa nhỏ chỉ cao bằng học sinh tiểu học thế nhưng…

Mười…..lăm….. tuổi?!

“Mẹ, mẹ còn dám nói nó ‘chỉ có tí tuổi, vẫn là một đứa bé’? Sao cuối cùng lại là một tên đàn ông hả, lại còn là một tên đàn ông bị câm nữa!?” Chung Mạn mặt mày xám xịt đưa Diệp Minh Hi về thẳng nhà, chẳng thèm chào hỏi một câu mà lập tức chạy nhanh vào trong phòng, cầm điện thoại điện về nhà. Về việc cách âm của phòng cô có tốt hay không, điều này không nằm trong phạm vi suy xét của cô.

Bà Chung ở đầu dây bên kia cảm nhận được rất rõ ràng cơn giận của con gái, khẽ rụt người lại, Nhưng nghĩ đến việc mình là mẹ của cô, bà lại ưỡn n.g.ự.c đĩnh đạc trả lời: “Đàn ông gì chứ, Minh Hi mới có mười lăm tuổi.”

“Mười lăm tuổi còn không phải đàn ông sao? Mẹ lại còn muốn cậu ta ở đây mấy năm liền?!” Trời ạ, mặc dù dáng người cậu ta thấp bé, nhưng tuổi lại không hề nhỏ! Để một người đàn ông lớn như này ở trong nhà, sau này lúc ở nhà cô sẽ không thể tẩy trang, không thể thoải mái ăn uống, không thể nằm ườn trên sofa xem ti vi, không thể không thể không thể, cái gì cũng không thể! Cô có nên c.h.ế.t quách luôn cho xong không?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-3.html.]

“Con ở nhà của mẹ hai mươi tư năm, mẹ còn chưa oán thán gì. Minh Hi chỉ ở có mấy năm, con nhẫn nhịn một chút không phải là ổn rồi sao?” Bà Chung dùng xong chiêu mềm, lại tung ra chiêu cứng. “Đúng rồi, ngày mai nhớ đưa Minh Hi đến trường đăng ký đấy. Chỗ người giám hộ của nó mẹ đã ghi tên con rồi. Nếu nó xảy ra chuyện gì không may ở thành phố X, con sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm, phải ngồi tù đấy!”

Người làm mẹ như bà quá hiểu tính cách con gái mình. Cùng một lúc vừa đ.ấ.m vừa xoa, cứng mềm kết hợp kiểu này, cho dù Chung Mạn không muốn nhận cũng không được.

Tắt điện thoại xong, Chung Mạn bước ra khỏi phòng. Cô nhìn thấy Diệp Minh Hi đang ngồi thẳng lưng trên sofa, chiếc túi hành lý nho nhỏ đặt cạnh chân ghế. Trên mặt của nó không có bất kỳ biểu cảm nào.

Cậu vừa đến đã khiến cô không những mất đi tự do, mất đi một ngày chủ nhật, đến cả ngày mai cũng phải xin nghỉ làm nửa ngày. Tiền thưởng tháng này coi như mất sạch.

Cô thương xót cậu ta, ai sẽ thương xót cho cô?

Mặc dù nói như vậy, nhưng thấy cậu ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, lưng dựng thẳng tắp, rồi nhớ đến hoàn cảnh của cậu, lại nghĩ tới hai ngàn tệ kia…

Chung Mạn may mắn theo kịp chính sách cho vay lãi suất thấp của chính phủ địa phương. Cả khoản tiền vay được và tiền lương tiết kiệm trong mấy năm nay đều tiêu vào căn hộ nhỏ này. Tiền gửi ngân hàng thường xuyên quanh quẩn ở mức hai ba con số… Cô thở dài nói: “Chị chưa kịp dọp dẹp phòng chứa đồ, cũng chưa kịp mua giường cho em. Tuần này em tạm thời ngủ trên sô pha trước. Đợi đến ngày nghỉ chị sẽ sắp xếp những thứ này cho em.”

Đương nhiên lúc nãy Diệp Minh Hi có nghe thấy Chung Mạn gào thét với cái điện thoại. Cậu còn tưởng sau khi cô ra ngoài sẽ lập tức đuổi cậu đi, không ngờ cô vẫn cho cậu ở lại. Cơ mặt của cậu vốn đang căng cứng cũng dần dần thả lỏng, gật đầu với cô.

Chung Mạn thấy cậu như vậy, nhớ lại ngày trước khi mình mới đến thành phố X cũng phải nếm trải cảm giác ăn nhờ ở đậu, cũng bơ vơ không nơi nương tựa như vậy. Cô không khỏi thở dài một tiếng, giọng nói cũng dịu đi hẳn: “Ngày mai chị đưa em đến trường đăng kí.” Cô nghĩ một hồi, đi vào phòng phòng chứa đồ lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt đã mua thêm vào đợt giảm giá, đồng thời lấy thêm một chiếc chăn mỏng đưa cho cậu. “Em dùng tạm mấy cái này trước đi. Lát nữa chị sẽ dọn sạch hai ngăn tủ trong phòng chứa đồ. Sau này em có thể để đồ vào chỗ đó.”

Thấy cậu gật đầu, Chung Mạn lại nói tiếp: “Em có thể ăn đồ ăn trong tủ lạnh, ăn rồi nhớ bảo chị biết để chị mua bù vào. Bình thường ở nhà em có thể xem ti vi, còn việc lên mạng…” Cô nhìn vào chiếc máy tính được đặt ở góc phòng khách, lại nhìn nhìn cậu, cắn răng nói: “Lúc chị không ở nhà em có thể dùng, nhưng nếu bị dính virut…” Cô hung dữ trừng mắt với cậu, “Chị sẽ không bỏ qua cho em đâu.”

Cậu lại gật đầu. Trong khoảng thời gian ngắn Chung Mạn cũng không nghĩ được gì thêm, chỉ đành khoát khoát tay. “Vậy cứ thế đã, chị đi dọn dẹp, em xem ti vi đi.”

Sau khi Diệp Minh Hi xem ti vi hết một tiếng, cuối cùng Chung Mạn cũng dọn sạch phòng chứa đồ. Cô dẫn cậu vào phòng chỉ chỗ cho cậu. Ngoài việc có được được hai ngăn tủ, cậu còn được cô đưa cho một chùm chìa khóa gồm chìa khóa phòng và chìa khóa của một ngăn tủ.

Loading...