Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:16:02
Lượt xem: 4

“Thế là đúng rồi.” Chung Mạn biết không thể vội vã ép buộc trong phút chốc, bèn nói: “Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”

Chung Mạn miệng thì nói như vậy, nhưng lại kéo hết đồ ăn trên bàn về phía mình. Bên phía Diệp Minh Hi nhanh chóng trở nên trống trải.

Diệp Minh Hi thấy thế, lại thờ ơ cúi đầu xuống.

“Phục vụ! Cho tôi thêm một suất ăn cho trẻ em.”

Diệp Minh Hi lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô. Chung Mạn đáp lại cậu bằng một nụ cười rực rỡ, “Trẻ con ăn đồ nguội không tốt đâu, không có dinh dưỡng.”

Trong lúc chờ đợi, Chung Mạn lấy bản đồ khu vui chơi ra, bắt đầu bàn bạc với Diệp Minh Hi xem tiếp theo sẽ đi đâu… Tất nhiên chỉ đến chỗ nào thì Diệp Minh Hi cũng gật đầu, thực tế chỉ có một mình cô tự hỏi tự trả lời.

Đợi tới lúc suất ăn nóng hổi được đưa tới, Chung Mạn mới cất bản đồ để ăn cơm.

Nhiệt độ trong nhà ăn quá lạnh. Viên thịt còn bốc hơi nóng trong miệng Diệp Minh Hi đã giúp cậu xua đi cái lạnh này, tầm mắt không nhịn được lại nhìn về Chung Mạn đang ăn miếng thịt viên đã nguội lạnh.

Gió rét bên ngoài luồn vào khe hở trên cửa sổ, khiến không khí càng thêm lạnh giá, làm cho thịt viên càng nóng hơn, nhưng Chung Mạn lại chẳng hề phát hiện ra. Cô còn đang đắn đo xem lát nữa nên tới bảo tàng bươm bướm hay là công viên hải dương.

“Hay là tới bảo tàng bươm bướm trước đi!” Cuối cùng cũng quyết định xong, Chung Mạn vui vẻ ăn hết cơm. Cô nhìn vào đĩa của Diệp Minh Hi, thấy cậu đã ăn xong từ lâu, đang ngồi đợi cô. “Hôm nay khẩu vị của em không tệ nhỉ, đúng là ra ngoài đi lại vẫn tốt hơn.”

Vừa đẩy cánh cửa nhà ăn ra, Chung Mạn lập tức bị cái lạnh ở bên ngoài làm cho hết hồn. Sau khi quấn kín người mình, cô lại xem xét quần áo của Diệp Minh Hi, dịu dàng hỏi cậu: “Lạnh không?”

Không nhận được câu trả lời từ cậu, Chung Mạn đành kéo tay cậu sờ thử, “Em ấm hơn chị nhiều đấy, kiểu này không thể dắt em đi được rồi, không lại làm em lạnh. Lát nữa chú ý đi theo chị, đừng chạy mất.”

Hai người tách riêng mà đi. Diệp Minh Hi theo sau Chung Mạn một bước, đi một hồi thì xoay xoay cổ tay, đi một hồi nữa thì lại động đậy ngón tay.

Cậu cảm thấy như thiếu mất thứ gì đó, cứ trống trải thật không quen.

Chung Mạn cứ liên tục chỉ vào loại bướm này rồi tới loại bướm kia để cậu ngắm. Cậu nghe thấy, nhưng không thể không để ý bàn tay của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-29.html.]

Rõ ràng là vẫn đầy đủ 5 ngón tay, cũng chẳng xước chút da nào, tạo sao cứ cảm thấy không ổn?

“Sao vậy?” Chung Mạn cũng nhìn ra được điểm bất bình thường của Diệp Minh Hi. “Tay của em có vấn đề gì à?” Cô khom người kéo bàn tay nhỏ của cậu lật qua lật lại quan sát. “Có sau đâu, sao cứ nhìn chằm chằm vào tay thế? Đi đường xa tới đây thì nên ngắm bươm bướm mới phải.”

Cảm giác trống rỗng kì quặc bỗng biến mất, nhưng thấy tay Chung Mạn hơi lạnh, trong lòng Diệp Minh Hi chợt dâng lên một cảm xúc không thể nói thành lời.

“Tại tay bị lạnh sao?” Chung Mạn nhét bàn tay nhỏ của Diệp Minh Hi vào túi áo khoác của cậu. “Ổn hơn chút nào chưa?”

Chưa. Diệp Minh Hi thầm nghĩ, nhưng vẫn không mở miệng.

Dạo qua bảo tàng bươm bướm là tới công viên hải dương. Chung Mạn đi trong đường hầm bằng kính, nhìn ngắm các loại cá khác nhau bơi lội ở hai bên, thậm chí là trên đỉnh đầu cô. Bao ưu phiền đều chẳng liên quan tới chúng, bởi vậy nên tâm trạng của cô cũng yên bình một cách kì lạ.

Cô quay đầu lại nhìn về phía Diệp Minh Hi. Cuối cùng lần này cậu cũng nổi lên hứng thú, cậu áp mặt lên lớp kính ngắm cá trông ngây thơ như một đứa trẻ bé nhỏ, ngắm tới mức mê mẩn.

Chung Mạn thở phào một hơi, biết mình đưa cậu tới đây là sự lựa chọn đúng đắn, không uổng công cô vất vả đi đường một phen.

Đang đi về phía trước của công viên hải dương, tay của Chung Mạn bỗng cảm nhận được một cơn lạnh lẽo. Cô liền lật tay túm lấy thứ đó nhìn xem, không ngờ lại là tay của Diệp Minh Hi.

“Sao tay em lạnh thế?!” Cô vừa nghĩ liền nhanh chóng hiểu ra, “Tại lớp kính lúc nãy sao? Lạnh như thế sao em còn áp vào?” Cô vừa xoa nắn bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của cậu, vừa hà hơi ủ ấm cho cậu. “Cá có đẹp thế nào thì cũng không được bất chấp như thế, nhỡ bị ốm thì phải làm sao?”

Diệp Minh Hi vẫn không nói năng gì, lần này Chung Mạn không nhét tay cậu vào trong túi áo nữa mà dùng tay mình nắm trọn lấy tay cậu. “Không cho em chạy linh tinh nữa, ngoan ngoãn đi theo chị đi.”

Diệp Minh Hi không phản đối, thậm chí bàn tay nhỏ còn nhẹ nhàng nắm chặt lại một chút.

“Đi thôi, em muốn chơi trò chơi mạo hiểm không? Tàu lượn hay thuyền hải tặc? Không phải là chị không muốn chơi, mà là em còn nhỏ như này, chắc chắn không chơi nổi mấy trò đó. Chúng ta đừng chơi mấy trò mạo hiểm đó thì hơn, không chơi được còn phải gọi hồn về…”

Chung Mạn cứ nói liên tục không ngừng. Diệp Minh Hi lại chẳng nghe lọt lấy nửa câu, chỉ ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời.

Ngày sắp qua, màu trời đã trở nên xám xịt, nhưng trên bầu trời phủ kín mây đen này vẫn có vài tia sáng dai dẳng đ.â.m xuyên qua mây, vạch nên một nét vẽ thật đẹp trên bầu trời.

Loading...