Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:15:53
Lượt xem: 3
“Đi thôi.” Cô rất tự nhiên cầm tay cậu dắt ra ngoài. Diệp Minh Hi ngơ ngác nhìn cô, bàn tay nhỏ được bàn tay lớn của Chung Mạn nắm trọn, cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ cô.
Giao thông ở thành phố X vào cuối tuần cũng coi như được cải thiện đôi chút. Chưa mất tới một tiếng họ đã đứng trước cổng vào khu vui chơi rực rỡ sắc màu, đẹp đẽ hoành tráng. Lâu đài công chúa nguy nga là cổng vào của khu vui chơi, phía xa là trò chơi cảm giác mạnh như đang nhe nanh múa vuốt. Lúc mua vé, bên tai còn thỉnh thoảng vang lên tiếng hét chói tai, nếu không phải chuyện tốt mà “máy nhảy Bungee*” làm ra thì cũng là do “đu quay 3 chiều”.
(*Là trò chơi mà bạn sẽ leo lên một tháp cao, buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống dưới mặt đất (hoặc mặt nước). Khi chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc không xa, bạn sẽ được kéo lên.)
Khó khăn lắm mới mua được vé, Chung Mạn vô cùng hào hứng kéo Diệp Minh Hi vào trong. Vừa vào cửa đã có một đoàn xiếc đang biểu diễn, trang phục biểu diễn mang phong cách cổ xưa đang chói sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Người tung hứng như biết làm ảo thuật, năm sáu quả bóng đều có thể ứng phó dễ dàng. Người phi d.a.o mỗi lần phi một con d.a.o đi đều nhận được tiếng la hét cổ vũ ầm ĩ của bọn trẻ con. Người đẹp làm tấm bia lại cười ha ha không hề lo sợ. Dễ dàng nhìn thấy nhất là anh chàng đóng vai Joker miệng rộng mắt vẽ hình ngôi sao đi khắp nơi trêu trẻ con. Đáng tiếc là anh ta lại lơ ngơ chọn ra tay với Diệp Minh Hi. Có lẽ trước khi ra khỏi cửa anh Joker này đã quên thắp hương cầu thần phật
Ban đầu Chung Mạn thấy Joker chạy tới thì còn vui vẻ quan sát. Cô thầm nghĩ, chị không chọc cho nhóc con như em vui vẻ được, chuyên gia ra tay chắc em cũng phải cười một chút chứ? Nhưng từng phút từng giây trôi đi, Joker bắt đầu hết cách, nước mặt giả trên mặt sắp biến thành nước mắt thật luôn rồi. Chung Mạn đứng cạnh đó bất lực thay anh ta, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy thoải mái. Đến chuyên gia còn không trị được thằng nhóc này, mình không trị được là phải thôi.
Để tránh cho Joker khóc thật, Chung Mạn gật đầu cười một cái rồi nhanh chóng kéo Diệp Minh Hi đi về phía điểm đến đầu tiên, đó là vườn hoa tiên nữ.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng vườn hoa được chăm sóc cẩn thận nên vẫn nở hoa rực rỡ cả một khu vườn. Khu vui chơi còn thuê vài cô gái xinh đẹp đóng giả làm các nàng tiên hoa để chụp ảnh cùng du khách. Họ thực sự rất yêu nghề, trời lạnh như này mà vẫn chịu mặc váy voan ngắn. Hôm nay Chung Mạn mang theo máy ảnh, bản thân thì không chụp mà chỉ hào hứng chỉ huy Diệp Minh Hi đi bên này đứng bên nọ tạo dáng đủ kiểu. Tuy trên mặt cậu chẳng có lấy một chút biểu cảm, nhưng khuôn mặt hệt như thiên sứ vẫn khiến bức ảnh vô cùng đẹp đẽ. Mấy nàng tiên hoa còn tự tìm đến vây quanh đòi chụp ảnh cùng cậu, trêu chọc cậu.
Kết quả? Joker còn chẳng thành công, bạn nói xem tiên hoa liệu có nhận được đãi ngộ tốt hơn không?
Trước mặt Joker và tiên hoa, Chung Mạn nhịn xuống không bức ép Diệp Minh Hi phải phản ứng lại. Thế nhưng khi đến nhà ăn ngồi xuống ăn cơm, cuối cùng cô vẫn nói ra:\
“Minh Hi, nếu em không muốn nói chuyện thì cười với người khác một cái cũng được.”
Diệp Minh Hi cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa sứ lớn màu trắng trước mặt, chẳng hề đáp lại.
“Người khác nói chuyện với em, đáp lại người ta là phép lịch sự tối thiểu. Điều đầu tiên cần làm là phải nhìn vào người đang nói chuyện với em.” Diệp Minh Hi vẫn cúi đầu. “Em ngẩng đầu lên nhìn chị đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-28.html.]
Diệp Minh Hi nghe lời, ngẩng đầu lên.
“Ừ, đúng rồi.” Chung Mạn gật đầu khích lệ, “Bây giờ cười một cái.”
Khóe miệng Diệp Minh Hi khẽ nhếch, vẻ mặt vốn hờ hững bỗng chốc khiến người khác cảm thấy như được tắm gió xuân.
“Làm tốt lắm! Chính là như vậy, biết chưa nào? Lát nữa gặp Joker hoặc tiên hoa thì phải cười như vậy với họ, được chứ?”
Lần này Diệp Minh Hi lại chẳng gật đầu. Chung Mạn cũng không nôn nóng, cho dù thức ăn đã được dọn hết lên bàn nhưng cô cũng không động tới, vẫn kiên nhẫn đợi Diệp Minh Hi đồng ý.
“Giờ em cũng chịu nói chuyện rồi, tại sao cười một cái với người ta thôi cũng không muốn?”
Diệp Minh Hi không trả lời, chỉ ngồi đó im lặng.
Đồ trên bàn đã bị nguội. Mặt trời dần dần ngả về tây, ánh nắng nhỏ vụn chiếu xuống mặt đất. Diệp Minh Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt to tròn đen láy của Chung Mạn.
Thấy cô vẫn đang đợi đáp án của mình, cậu khẽ co rụt người lại, ngước mắt lên nhìn cô trông vô cùng tội nghiệp.
“Chị biết tạm thời em sẽ không quen, nhưng chúng ta luôn phải tiếp xúc với người khác, giữ lịch sự là cách xử sự cơ bản nhất. Chị không muốn em bị xã hội đào thải vì bất lịch sự đâu.” Chung Mạn chân thành nói xong, làm ra điệu bộ vô cùng nghiêm túc, nói: “Mà em không biết phép lịch sự như vậy, người khác sẽ nói chị dạy dỗ không tốt! Chị sẽ đau lòng lắm đó?!”
Dường như cảm nhận được Diệp Minh Hi có chút phản ứng, Chung Mạn liền thuận gió đẩy thuyền, tiếp tục giả vờ đáng thương: “Em nghĩ xem, sau này chị ra khỏi nhà liệu có bị người ta chỉ trỏ chê bai chị rất mất lịch sự, lại còn không biết chăm trẻ con không?”
Diệp Minh Hi kiên quyết lắc đầu.