Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-01-27 20:30:07
Lượt xem: 4

“Chung Mạn!” Lâm Thành lại đi ra, dùng chiêu sư tử hống với cô. “Cô mà còn không vào nữa thì cút khỏi công ty!”

“Chuyện này…” Chung Mạn nhìn nhìn di động, lại nhìn về cuộc họp đang diễn ra, hạ quyết tâm nói với Lâm Thành: “Anh Thành, trong nhà tôi có chút chuyện, có thể…”

“Có chuyện? Bây giờ cô đi mất thì khách hàng bên trong phải làm sao? Lúc đấy không chỉ nhà cô có chuyện, công ty cũng sẽ có chuyện đấy!” Khách hàng này vẫn luôn do Chung Mạn phụ trách, người khác vốn không hiểu rõ tình hình bằng cô.

“Nhưng mà…”

Thấy Chung Mạn vẫn đang do dự, Lâm Thành quyết tâm dùng thủ đoạn đe dọa: “Có phải cô không cần tiền thưởng cuối năm nữa không?” Công ty này ai chẳng biết Chung Mạn kinh tế eo hẹp, chỉ cần có tiền là cô sẽ liều mạng lao đầu vào làm. Kỉ lục cao nhất cô thậm chí không ăn không ngủ 3 ngày 3 đêm để xử lý xong phần việc đáng lẽ mất một tháng mới có thể làm hết.

Chung Mạn rất do dự. Không sai, tiền rất quan trọng với cô. Thế nhưng trước giờ Diệp Minh Hi chưa từng gọi điện cho cô, bây giờ rõ ràng biết cô đang làm việc mà còn gọi. Đứa trẻ quật cường như cậu, nếu không phải là hình huống nguy cấp, tuyệt đối sẽ không cầu cứu người khác. Cô có nên vì số tiền thưởng cuối năm gần 5 con số mà mặc kệ cậu không lo?

“Chuyện này…” Cô đắn đo suy nghĩ, đang định mở miệng nói ra quyết định, từ di động bỗng truyền ra giọng nói yếu ớt: “Em không sao.”

Diệp Minh Hi bỗng cất lời, những người xung quanh ngay tức khắc há hốc miệng, cằm rơi lộp cộp trên sàn. Vài người còn không tin nổi mà lấy tay run rẩy chỉ vào cậu, giống như nhìn thấy vật thể lạ ngoài hành tinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-23.html.]

 Mọi người đều ngơ ngác hồi lâu, người phục hồi lại nhanh nhất chính là Trương Dũng. Cậu ta nhớ tới canh bạc mà mình mở ra, nhếch mép cười hí hửng, sức lực bỗng tràn đầy trở lại, khiêu khích nhìn Tần Tâm Lan một cái, dáng vẻ dương dương tự đắc.

 “Em thật sự không sao chứ? Thế em gọi điện cho chị có việc gì?” Tuy Diệp Minh Hi chưa từng nói chuyện, nhưng Chung Mạn đã sớm đoán được cậu không bị câm. Lúc này cậu đột nhiên gọi tới, dù không mở miệng, cô vẫn cảm thấy sự tình chắc hẳn rất nghiêm trọng, cũng chẳng lo tra hỏi vì sao cậu luôn giả vờ câm, chỉ truy hỏi an toàn của cậu.

“Em không sao.” Diệp Minh Hi chỉ lặp lại câu này.

 Chung Mạn còn định nói gì đó, Lâm Thành ở bên kia lại gầm lên, cô thật sự không thể tiếp tục nói chuyện điện thoại được nữa, quyết định tạm thời tin tưởng cậu: “Không sao thì tốt, chắc hết thời gian nghỉ trưa rồi nhỉ? Em mau quay lại lớp học đi.”

 Diệp Minh Hi ngoan ngoãn gật đầu trước điện thoại, đợi mãi cho tới khi Chung Mạn gác máy mới từ từ ngẩng đầu lên, chẳng thèm nhìn những người xung quanh mà tự mình rời đi, nghe lời cô nói ngoan ngoãn quay về lớp học nghe giảng.

Không một ai ngăn cậu lại, tất cả đều ngẩn người trước hành động của cậu. Với vẻ ngu ngơ bây giờ của cậu, ai mà tin được kẻ lúc nãy gọi điện thoại như phát điên, còn đỏ mắt suýt nữa vung tay đánh nhau với Trương Dũng chính là đứa bé ngoan ngoãn này?

Quả nhiên chó sủa là chó không cắn!

Tần Tâm Lan thầm mắng trong lòng. Cô ta áp chế uy phong của Trương Dũng chưa được một khắc, không ngờ Diệp Minh Hi lại mở miệng nói chuyện. Đây chẳng phải gián tiếp giúp tên nhà cái Trương Dũng lấy lại thể diện hay sao? Nhớ tới mình đã làm biết bao chuyện cũng không thể khiến cậu nói ra dù chỉ một tiếng, Trương Dũng lại nhờ ăn may mà làm được, không phải khiến cô ta mất mặt rồi sao?

Thấy vẻ mặt Trương Dũng ngày càng đáng ghét, cô ta gắng gượng mỉm cười khoan dung. Cho tới khi quay người bỏ đi, bước chân vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ có sắc mặt tái nhợt khi quay lưng lại với mọi người mới thể hiện cô không cam lòng biết bao nhiêu.

“Tôi sẽ không nhận thua đâu.” Cô lặng lẽ nắm chặt hai tay, thầm nói. “Rồi sẽ có một ngày, cả trường này sẽ chỉ nghe theo một mình tôi!”

Loading...