Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-01-27 20:29:51
Lượt xem: 5

Những người xung quanh nghe thấy thế thì cũng thả lỏng. Thậm chí có vài người còn thấy Trương Dũng làm vậy là chuyện bé xé ra to, sợ mình sẽ thua, thế là bắt đầu nhìn cậu ta với ánh mắt khinh thường.

“Chỉ còn lại 30 giây, dù cậu có chơi bẩn cũng không thắng nổi.”

5 phút gần như sắp hết, ngoài việc dùng loa phát thanh nói một câu, thời gian còn lại Tần Tâm Lan chỉ yên lặng chờ đợi. Lúc này Trương Dũng cũng học cô ta chăm chú xem đồng hồ đeo tay, đếm từng giây từng giây thay cô ta. “29, 28, 27…”

 Trên mặt Tần Tâm Lan vẫn treo một nụ cười mỉm, không ai nhìn ra được cảm xúc vui buồn. Chỉ bản thân cô ta mới biết tim mình đập nhanh như nào.

 “10, 9, 8, 7…” Trương Dũng đếm đến lượt cuối, trên mặt khó nén được ý cười. Kì lạ là Tần Tâm Lan đang ngồi đối diện với hắn bất chợt nhìn về phía xa xa, trên mặt cũng dần xuất hiện nụ cười xinh đẹp rực rỡ.

“Tôi nghĩ cậu có thể dừng đếm giờ được rồi đấy.” Cô ta tự tin gật đầu một cái, ánh mắt hướng về nơi không xa đằng sau Trương Dũng. Đám đàn em nhìn theo ánh mắt cô ta, nhao nhao kêu la thất thanh sau lưng Trương Dũng: “Là Diệp Minh Hi!”

Sắc mặt Trương Dũng trở nên khá khó coi, quay đầu lại quả nhiên thấy Diệp Minh Hi bước vội chạy tới, thiếu chút nữa đ.â.m vào Tần Tâm Lan. Hai chân cậu dính chặt trên nền đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tần Tâm Lan, mặt không biểu cảm chờ đợi cô ta nói chuyện.

“Minh Hi, cuối cùng cậu cũng tới.” Cô ta mỉm cười. “Biết chúng tôi lo cho cậu thế nào không?”

Biểu cảm của cậu không hề thay đổi, ánh mắt không dời đi mà vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta chờ đợi.

Lúc này Trương Dũng cũng đứng dậy tiến lại gần, ánh mắt của Tần Tâm Lan quay về phía cậu ta, đôi môi mỉm cười.

Tất nhiên Trương Dũng biết những người khác đang nghĩ gì, nhưng dường như cậu ta không hề thấy sợ, hất cằm lên một cái, nói: “Tôi sẽ không không nhận thua, huống hồ tôi chỉ thua ở việc không thiếu đạo đức bằng cậu.”

Cậu ta nói xong liền xắn tay áo chuẩn bị trồng chuối đi quanh trường một vòng, Tần Tâm Lan phát hiện Diệp Minh Hi vẫn cố sống cố c.h.ế.t nhìn chằm chằm vào cô, bèn cúi người nhẹ giọng nói với cậu: “Minh Hi, cậu không cần lo lắng, sau này sẽ không còn ai bắt nạt cậu nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-21.html.]

Diệp Minh Hi không nói chuyện khiến Tần Tâm Lan cảm thấy không khí hơi gượng gạo. Cô ta giơ tay định xoa đầu cậu, bỗng cậu lại chạy đi, lao vào trong phòng giáo vụ, khiến cánh tay của cô ta đơ ra giữa không trung. Cô ta cũng chẳng thèm bận tâm, thu tay lại vuốt vuốt mái tóc dài, mỉm cười xinh đẹp.

Có vài kẻ hiếu kì chạy theo Diệp Minh Hi vào phòng giáo vụ, chỉ thấy cậu nhanh chóng cầm lấy điện thoại, bấm nhanh một dãy số, sau đó nắm chặt lấy điện thoại đặt lên tai, vẻ mặt nghiêm trọng đợi cuộc gọi được kết nối.

 Nếu đồ vật vô tri cũng có cảm giác, chắc chiếc điện thoại đó đã sớm kêu la oai oái rồi.

Tút tút… Tút tút…

“A lô, tôi là Chung Mạn…” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu thở phào một hơi, đang định gác máy, lại nghe thấy câu nói khiến bàn tay càng khẩn trương bóp chặt hơn…

“Bây giờ tôi không thể nghe điện thoại của bạn, nếu có việc hãy để lại lời nhắn!”

Tiếng chuông báo vang lên, cậu không để lại lời nhắn như người khác, chỉ ngẩn ngơ nghe âm thanh hoạt động của chức năng lời nhắn thoại. Cô cho cậu số điện thoại này, cậu gọi rồi, nhưng lại không tìm được người… Cậu nhanh chóng gác máy, sau đó lại bấm dãy số đã thuộc nằm lòng, giọng nói của cô lại vang lên: “A lô, tôi là Chung Mạn…”

Liên tục gọi mấy cuộc, người xung quanh đều thấy mất kiên nhẫn cả rồi. Nhưng cậu lại không ngừng gọi, một lần, lại một lần, lại lần nữa, giống như càng  gọi nhiều thì người nghe máy sẽ xuất hiện vậy.

Cậu còn nhớ, chính vì cậu không đủ kiên nhẫn, gọi hai lần không được liền bỏ cuộc. Kết quả là nhân viên cứu hộ tốn mất 3 tiếng mới tìm được địa điểm chính xác nơi xe của ba mẹ cậu gặp tai nạn. Khi t.h.i t.h.ể ba mẹ được khiêng ra, di động vẫn đầy pin có hiển thị 2 cuộc gọi nhỡ.

 Nếu cậu chịu kiên nhẫn một chút, nếu cậu chịu gọi thêm mấy lần, có lẽ nhân viên cứu hộ có thể nhanh chóng lần theo tiếng chuông tìm được người, ba mẹ cậu cũng sẽ không…

Sự ân hận gặm nhấm cậu biết bao ngày đêm. Cậu tự nhủ sẽ không cho phép bản thân bỏ điện thoại xuống nữa, sẽ không để người thân của cậu rời xa cậu nữa!

Loading...