Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-01-27 20:29:39
Lượt xem: 3

Khi Diệp Minh Hi nghe thấy lời thông báo trên phát thanh này, cậu đang trốn trong thùng gỗ dùng trong môn nhảy ngựa, ăn cơm hộp yêu thương mà Chung Mạn làm cho. Những kẻ đi tìm cậu đều coi nhẹ dáng người vô cùng nhỏ bé của cậu, không hề nghĩ tới thùng gỗ cũng có thể giấu người, chỉ đơn giản mở cửa phòng chứa đồ tập thể dục, sau khi lấy vài quả bóng rổ ném lung tung vào nhau liền tiếp tục đi chỗ khác tìm.

 Cậu nghe ra giọng người nói là của Tần Tâm Lan, một đàn chị vẫn luôn rất quan tâm cậu. Thế nhưng khi cậu nghĩ tới Tần Tâm Lan, đôi mày lại nhíu chặt còn hơn cả khi nghĩ tới Trương Dũng.

Giờ phút này, cơm hộp vẫn chưa ăn hết, bên tai lại vang lên thông tin giả 99% là bịa đặt để lừa cậu ra ngoài. Chỉ cần cậu có lý trí một chút, bình tĩnh một chút thì nhất định sẽ không chạy ra tự mình chui đầu vào lưới, mất công dâng mình cho người ta bắt nạt.

 Cậu thong thả ăn thêm một miếng cơm Chung Mạn làm.

Trong cơm trắng trộn lẫn thịt cá, tươi mềm ngon miệng, dinh dưỡng phong phú. Điều kì lạ là cậu ăn lâu như vậy mà chẳng nhai phải một cái xương nào. Miệng ăn miếng cá thơm mềm, cậu nghĩ tới chuyện tối qua mình sơ ý ngủ như c.h.ế.t trên chiếc giường mới, ngay cả chuyện Chung Mạn nấu bữa tối bên ngoài cũng không hề hay biết. Sáng nay khi tỉnh dậy thì cô đã đi rồi. Giây phút cậu tìm thấy hộp cơm ấy trong tủ lạnh theo hướng dẫn trên tờ giấy nhớ, cảm nhận được sức nặng của hộp cơm, tay cậu không kìm được run lên một cái, sau đó nắm lấy thật chặt.

Căn phòng nhỏ của cậu đặt chiếc giường hoàn toàn mới, khung giường là loại rẻ nhất, đệm lại là tấm đắt nhất. Cậu nghĩ suốt một ngày cũng tìm không ra lý do Chung Mạn chịu vung một khoản tiền lớn như vậy để mua tấm đệm này. Lẽ nào là vì câu nói “Vô cùng tốt đối với sự phát triển của trẻ em trong giai đoạn dậy thì” kia của người bán hàng sao? Tháng này cô chỉ lấy được một ngàn tệ, riêng tiền nhập học đã phải dùng hết, cộng thêm chiếc giường này, lại thêm mấy bộ quần áo vừa người lại còn thoải mái kia nữa, chỉ sợ phí chăm sóc ba bốn tháng gộp lại cũng không bù vào được.

Ngày nào cô cũng kêu nghèo, thường xuyên đ.â.m đầu than thở với điện thoại là mình không có tiền, thường xuyên vắt óc suy nghĩ hết cỡ chỉ vì mấy đồng tiền lẻ, tại sao lần này lại tiêu tiền như nước vậy?

Không biết tối nay cô có làm cơm tối nữa không? Hôm nay trốn trong thùng gỗ rất an toàn, ngày mai còn có thể dùng cách này không?

Cậu ăn thêm một miếng nữa, tiếng loa phát thanh lại vang lên. Lúc này chắc Chung Mạn đang làm việc, sao có thể bị tai nạn được? Nhưng bây giờ là giờ cơm trưa, nếu cô ra ngoài ăn cơm, ở cái thành phố ngựa xe như nước này mà bị tai nạn giao thông thì cũng không phải không có khả năng…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-20.html.]

Nghĩ tới đó, miếng cơm bỗng như bị nghẹn lại.

Thế giới này chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, bao gồm chuyện cậu đột nhiên tới thành phố, bao gồm chuyện xe của cha mẹ cậu tự dưng mất lái, bao gồm… Lẽ nào cũng bao gồm cả chuyện Chung Mạn gặp tai nạn giao thông? Không lẽ cô cũng sẽ giống như cha mẹ cậu, sau một cuộc điện thoại thì sẽ không bao giờ quay về nhà nữa?

Cậu bỗng không còn kiên định bình tĩnh như trước nữa.

Đôi chân hạ quyết tâm nhanh hơn cả suy nghĩ cậu. Cậu chui ra khỏi thùng gỗ, đứng trước cánh cửa đóng chặt của phòng chứa đồ, do dự mất nửa giây, cánh tay nhỏ ra sức mở cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng rồi chạy ra sân trường rực rỡ ánh nắng bên ngoài cửa.

***

“Sao cậu lại trù ẻo người nhà cậu ta?” Hiếm thấy Trương Dũng nghiêm túc chỉ trích Tần Tâm Lan. “Dù cậu có muốn thắng như thế nào thì cũng không nên lừa cậu ta xuất hiện như vậy.”

“Hình như chúng ta không hề giới hạn được dùng cách nào nhỉ?” Cô ta mặt không đỏ tai không hồng mà phản bác lại, chỉ cười nhạt. “Hơn nữa tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu ta. Bây giờ cậu ta tới thì sau này sẽ không phải lo sợ bị bắt nạt nữa, cũng không cần trốn ở xó xỉnh nào đó ăn cơm. Lo lắng căng thẳng không tới 5 phút lại được yên tâm vài năm, chẳng phải rất có lợi sao?”

Loading...