Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-01-27 08:43:41
Lượt xem: 4
Tên đại gia trước giờ luôn hung hăng ngông cuồng lập tức biến thành kẻ tí hon, mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như mưa. Ngược lại, Tần Tâm Lan đứng ngoài cửa thì hả hê vô cùng, trên mặt vẫn treo một nụ cười mỉm, nhưng trong lòng đã sớm cười tới nghiêng ngả.
Trương Dũng đang chắn trước bọn đàn em nên không dám mở miệng xin tha. Cậu ta cố chống đỡ cơ thể vô dụng, trơ mắt nhìn cô Diệp giao điện thoại đã được kết nối vào tay Mao sư thái.
“Ai vậy? Tôi là Trương Đình Quân.” Tiếng nói trong điện thoại rất lớn, Trương Dũng nghe thấy giọng nói nghiêm túc của ông già nhà mình, sắc mặt vốn đã trắng xám lại càng tái nhợt.
Mao sư thái tuổi gần 50 bỗng chớp chớp mắt, ngay cả vẻ mặt cũng dịu xuống, õng ẹo nói:
“A lô, Đại Thạch Đầu, mình là A Mao đây.” Thấy Mao sư thái tự xưng là ‘A Mao’, người trong phòng nghỉ giáo viên đều rùng mình.
“Là cậu sao, con bé này, sao tự dưng lại gọi tới tìm mình? Chẳng lẽ cuối cùng cậu cũng phát hiện ra điểm tốt của mình?” Giọng nói nghiêm túc quay ngoắt 180 độ, Trương Dũng không tin nổi ông già nhà mình lại đùa giỡn với một bà thím bằng giọng điệu vô lại như vậy.
“Cậu nghĩ hay quá đấy!” Mao sư thái cười ôn hòa, ngẩng đầu nhìn thấy Trương Dũng, ánh mắt lập tức lạnh đi. “Là con trai cưng của cậu đấy. Dám tự tiện xông vào phòng nghỉ giáo viên, còn lật lung tất cả mọi thứ lên một lượt… Nói thật nhé, mình không ngờ người chính trực như cậu lại có đứa con chẳng có lấy nửa điểm di truyền từ cậu, bình thường ở trường kết bè làm loạn thì thôi đi, lần này lại…”
Nếu là chủ nhiệm giáo vụ bình thường, cả điện thoại Trương Đình Quân cũng chẳng thèm nghe. Nhưng đối phương là A Mao thanh mai trúc mã, là A Mao hồi nhỏ thường nhìn vẻ oai phong lẫm liệt của ông bằng ánh mắt sùng bái! Giờ thằng con trai lại hủy hoại hết hình tượng tốt đẹp của ông đã tồn tại trong lòng A Mao suốt nửa cuộc đời!
Mất đi người hâm mộ đầu tiên trong đời còn khó chịu hơn cả việc trực tiếp lấy d.a.o c.h.é.m ông.
“A Mao, thằng con trai của mình có ở cạnh cậu không?”
“Có, nhưng mình thấy hình như thằng bé sắp khóc rồi, đáng thương lắm. Cậu đừng mắng nó nha.”
Gì cơ? Đường đường nam tử hán lại muốn khóc? Thằng con ngỗ nghịch này đúng là làm ông mất hết thể diện!
Trương Dũng nơm nớp lo sợ nhận lấy điện thoại, còn chưa để điện thoại lên tai thì tiếng gầm thét của ba đã vang lên đinh tai nhức óc: “Thằng bất hiếu, mày làm ra chuyện tốt gì rồi? Bình thường ba nói gì mày không nghe sao? Lát nữa ba sẽ bảo người đón mày về nhà. Chưa chạy hết 30 000 mét, chưa chống đẩy 300 lần thì đừng hòng ra khỏi nhà nửa bước!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-19.html.]
Trương Dũng định mở miệng giải thích, ông bố tiếp tục gầm lên: “Còn nữa, tiền tiêu vặt 3 tháng này của mày không có nữa đâu, máy chơi game mới kia cũng đừng mong có được!”
Ầm ầm! Giống như bị sét đánh ngang tai, Trương Dũng kinh hãi tới ngu người. Máy chơi game mới nhất mà cậu ta mơ ước biết bao ngày đêm, thế mà…
Mao sư thái thấy sắc mặt Trương Dũng đủ khó coi, bèn lấy lại điện thoại, cố gắng an ủi tâm hồn bị tổn thương của Trương Đình Quân, tâng bốc ông ta lên cao chót vót lần nữa. Lúc này ngài sĩ quan cao cấp ấy mới hạ hỏa. Bà gác máy với nụ cười tự tin.
Khi Trương Dũng lòng như tro lạnh bước ra khỏi phòng nghỉ giáo viên, Tần Tâm Lan đứng gần đó lập tức tiến tới thể hiện sự quan tâm. Thấy cô ta cười vui vẻ, Trương Dũng ôm đầy một bụng tức không có chỗ trút, chỉ vào chiếc đồng hồ treo tường nói:
“Đúng, tôi không tìm ra, nhưng trong vòng 5 phút cậu mà không tìm ra thì cũng là thua.”
“Tới lượt tôi rồi?” Tần Tâm Lan phủi phủi làn váy, “Vậy, cậu hãy bắt đầu đếm ngược cho giây phút chính mình phải trồng chuối đi.”
Cô ta ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c bước vào phòng giáo vụ, đứng trước micro dùng để phát thanh, không biết định làm trò gì. Trương Dũng nghĩ thầm, mình đã dùng chiêu đe dọa này từ lâu rồi, kết quả là đến nửa bóng người cũng chẳng thấy, bây giờ cô ta lại định dùng loa phát thanh để dọa Diệp Minh Hi phải xuất hiện, không có khả năng!
Ván cược này, cô ta thua chắc rồi!
Ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Tần Tâm Lan đang đầy vẻ tự tin. Cô ta cũng thuận thế mà giả vờ làm như mình đã có sẵn dự tính, khiến tất cả sự chột dạ và thiếu xác định chỉ có thể quay cuồng trong lòng, không hề lộ ra ngoài.
Cô ta biết cho dù mình không tìm thấy người, kết quả hai người cùng hòa thì cô ta cũng không hề bị thiệt. Nhưng màn cá cược này là cô ta mở đầu, huống chi bây giờ lại gánh vác sự kì vọng của nhiều người như vậy, cho dù kết quả là hòa thì cô ta cũng thua.
Nếu đã như vậy thì cô ta phải đánh cược, mà còn là cược lớn!
Đối diện với micro, cô ta hắng hắng giọng, ngón tay trắng trẻo nhấn nút bật của hệ thống phát thanh. Ngay lập tức, giọng nói ngọt ngào của cô ta vang lên khắp trường:
“Em Diệp Minh Hi, chúng tôi vừa nhận được điện thoại, chị gái Chung Mạn của em bị tai nạn giao thông, mời em đến phòng giáo vụ ngay lập tức.”