Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-02-10 14:25:54
Lượt xem: 0
Một khi tòa án xử cô thua kiện, Minh Hi sẽ phải trở về bàn tay ác quỷ của Diệp Sùng Đức.
Một khi thua kiện, những người biết được chuyện này sẽ nhìn nhận cô như thế nào?
Một khi thua kiện, cô sẽ có tiền sử tiền án, tương lai sau này sẽ bị hủy hoại hết.
“Em đừng lo nghĩ nữa, càng nghĩ càng phiền.” Mạc Lâm đưa Chung Mạn về nhà, từ kính chiếu hậu nhận thấy Chung Mạn đang than ngắn thở dài, biết cô lại rơi vào ác mộng thua kiện. “Không phải luật sư đã nói sẽ tìm biện pháp rồi sao?”
“Em cũng biết không cần phải nghĩ, nhưng vẫn không nhịn được mà…..” Chung Mạn đầy một bụng ủy khuất. Cô lớn thế này rồi, trước giờ chưa từng gây ra chuyện gì, chứ đừng nói là hậu quả nghiêm trọng thế này. “Rõ ràng em đâu có làm sai việc gì, tại sao lại như vậy?”
“Họ khăng khăng muốn đưa người về, nếu không tuyệt đối sẽ không rút đơn. Nếu em không muốn lên tòa án, thì chỉ có thể đưa Minh Hi về.” Mạc Lâm thản nhiên hỏi. “Em có cần cân nhắc…..”
“Không được, Diệp Sùng Đức kia từng ngược đãi Minh Hi, em sẽ không đưa dê vào miệng cọp.” Chung Mạn quả quyết cự tuyệt, nhưng điều này cũng có nghĩa là cô đang tự đẩy bản thân vào khốn cùng. Nghĩ đến đây Chung Mạn lại muốn khóc, “Em chỉ muốn bảo vệ một đứa trẻ, vì sao lại khó như vậy? Vì sao đưa nó về là sai, mà không đưa nó về cũng là sai?”
Mạc Lâm thấy tâm tình Chung Mạn bất ổn, đành dừng xe ở một bên đường, suy tư một hồi rồi nói với cô: “Việc này có bốn khả năng, một là em trả lại Minh Hi; hai là em thắng kiện; ba là họ thắng kiện, còn em trả lại Minh Hi và thân bại danh liệt; bốn là em dùng chiến thuật kéo dài vụ kiện này đến khi Minh Hi trưởng thành, tức là phải đến hai năm nữa.”
“Ừ.” Chung Mạn cũng biết chuyện này.
“Luật sư nói cơ hội em thắng kiện là bằng không. Cho dù tòa án có thu hồi quyền giám hộ của Diệp Sùng Đức, thì cũng sẽ giao Minh Hi cho người thân khác nuôi dưỡng chứ không phải là một người xa lạ như em. Cho nên đối với em mà nói, hai khả năng đầu tiên là không thể.”
“Vậy chỉ còn hai kết cục, em thua kiện hoặc kéo dài đến khi Minh Hi trưởng thành?”
“Chiến thuật kéo dài này phải cần đến một lượng tiền rất lớn, cũng cần cả quen biết nữa. Nếu không thì chỉ cần một cấp tòa án cao hơn không chấp nhận đơn xin của em, em cũng không được phép.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-162.html.]
“Tiền và quan hệ…..” Chung Mạn cảm thấy bất lực. Cả hai thứ này cô đều không có! Chẳng lẽ chỉ còn đường chờ chết?
Nếu thua kiện bị lưu lại tiền án, ngày sau tìm việc sẽ rất khó khăn. Khi ấy ba mẹ ở nhà phải làm sao đây, cuộc sống sau này của cô sẽ thế nào?
“Giờ em phiền muộn như vậy, thì đúng là hai vấn đề này em không thể đảm đương nổi.” Mạc Lâm bỗng nhiên tháo dây đai an toàn ngồi đối diện với Chung Mạn, nghiêm túc nhìn cô bàng hoàng bất lực lẫn gắng gượng, thật lâu sau mới gật đầu, như đã quyết định điều gì, chầm chậm nói: “Nếu như em đồng ý, những phiền não này cũng sẽ biến mất.”
“Nếu như em đồng ý?”
“Em sợ kéo dài vụ kiện thì không đủ tiền sống, sợ thua kiện ngày sau không tìm được việc —-“ Mạc Lâm ngừng lại một chút, bình tĩnh nói ra ba từ, “Tiền, anh có.”
“Em sợ không có quan hệ không kéo dài được vụ kiện —– quan hệ, anh có thể có.”
“Nếu em sợ thua kiện sau này bị người ta biết thì chỉ cần ở Mỹ, dùng thân phận giả sẽ không ai biết được.”
Chung Mạn có chút mơ màng, Mạc Lâm nói với cô những chuyện này để làm gì?
“Trước đây anh không thích để những việc khác ảnh hưởng đến công việc, ví dụ như vì em trai người ta mà hoãn lại hội nghị với khách hàng, anh chưa bao giờ làm vậy. Nhưng lần này anh cam tâm tình nguyện, nửa điểm cũng không hối hận.” Mạc Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng nhìn Chung Mạn. “Mấy ngày nay anh đã nghĩ thông suốt. Có thể khiến anh cam tâm chi tiền, cam tâm vì người ấy bôn ba, vì người ấy mà buồn lòng, trên đời này sợ rằng chỉ có một mình em.”
Nhịp tim Chung Mạn bắt đầu tăng nhanh, Mạc Lâm đang thổ lộ với cô sao?
“Hai ta đều là người đã từng trải, phải biết một người muốn gặp được một người khác thích hợp cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hy vọng quyết định này của anh không khiến em cảm thấy anh quá nôn nóng.”
Anh ta lấy ra một hộp gấm nhỏ màu đen từ trong túi, nâng đến trước mặt Chung Mạn nhẹ nhàng mở ra.
“Chung Mạn, kết hôn với anh nhé.”