Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-01-26 22:55:13
Lượt xem: 6

Một bước, lại một bước, đội quân vòng tròn như vũ bão đang dần dần tiếp cận. Tên trinh sát nuốt một ngụm nước miếng, di chuyển cổ tay, chuẩn bị ném bình nước làm hiệu lệnh bất cứ lúc nào theo như kế hoạch…

 

Đến lúc rồi!

 

Bình thủy tinh trong tay tên trinh sát giống như vô tình rơi tuột khỏi tay. Thân bình màu xanh da trời trở nên óng ánh dưới mặt trời. Mắt thấy chiếc bình sắp rơi xuống nền đất tạo nên tiếng kêu lanh lảnh, hắn bỗng cảm thấy đội quân vòng tròn có điểm khác thường! Tim hắn co rút lại, lập tức quay người giơ tay định túm lại chiếc bình đang rơi xuống. Năm ngón tay chụm lại đang sắp tóm được thân bình, bên tai lại nghe thấy âm thanh tan lòng nát dạ…

 

Choang.

 

Đội quân đông như châu chấu nhận được tín hiệu, nhao nhao nắm chặt lấy vũ khí lao ra ngoài. Trong chớp mắt, tiếng đánh nhau vang trời dậy đất. Đội quân vòng tròn kinh hãi trước khí thế hung hăng của đối phương, hoảng hốt một hồi rồi khôi phục bình tĩnh, vững vàng ứng chiến.

 

Ô gấp đấu với gật sắt, móng tay nhọn đấu với nắm đấm, nhìn kiểu gì cũng thấy đội quân vòng tròn chắc chắn sẽ thua. Thế nhưng tên trinh sát đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ gào lên một câu khiến Trương Dũng biết hôm nay mình sẽ phải là về tay không.

 

“Anh Dũng, Diệp Minh Hi không ở đây!”

“Chiều nay giường sẽ được đưa tới, lúc đấy chị vẫn chưa tan ca, em tan học xong cố gắng về sớm mà ký nhận đấy.”

Chỉ vì câu nói này, sau khi tan học Diệp Minh Hi đã khéo léo từ chối sự hộ tống của đội quân vòng tròn, tự mình bắt một chiếc xe taxi ở cổng trường về thẳng nhà.

Khi xe taxi rời khỏi trường trung học Hoằng Văn, cậu cũng nhìn thấy trận đại chiến thế kỷ đó. Đưa mắt nhìn về phía khác lại thấy có một chiếc xe ô tô cao cấp màu trắng đang đỗ ở gần đó.

Biểu cảm của cậu không có gì khác thường, tầm mắt quay trở lại phía trước, nhìn xe taxi đang chạy về căn hộ nhỏ bé kia.

Trong căn hộ nhỏ vẫn yên lặng, tất cả chẳng có thay đổi gì so với trước khi cậu ra ngoài, ngay cả phòng chứa đồ cũng vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-15.html.]

“À, còn nữa, nhớ bảo công nhân lắp xong giường rồi mới được đi, còn vị trí đặt giường… Mấy thứ trong phòng chứa đồ chị vẫn chưa kịp chuyển ra. Ngày mai trước khi họ đến, em chuyển đồ ra phòng khách trước nhé.

Chung Mạn gọi dựng cậu dậy, sau khi nói mấy câu đó thì vội vàng ra cửa. Diệp Minh Hi không hề có cơ hội phản đối. Vậy nên bây giờ cậu chỉ đành chán nản xắn cao tay áo, bắt đầu chuyển từng đồ vật trong phòng chứa đồ ra ngoài, hết thùng này đến thùng khác

May mà đồ của Chung Mạn đều được cất ngay ngắn trong thùng nhựa, cậu chỉ cần bê thùng ra ngoài phòng khách trước, chừa ra không gian để đặt giường là được.

Hơn nửa tiếng sau, phòng chứa đồ đã cơ bản được dọn sạch, chỉ còn lại hai tủ quần áo một mình cậu không thể bê nổi. Diệp Minh Hi thấy trên sàn có nhiều bụi, ngẫm nghĩ một lúc rồi đi lấy một xô nước sạch tới, lại cắt quần áo cũ của mình ra làm giẻ lau, lau dọn sạch sẽ. Bóng hình nhỏ bé của cậu không ngừng bận rộn trong phòng chứa đồ.

Kính koong!

Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cậu nhanh chóng đặt giẻ lau xuống rồi chạy ra mở cửa. Bên ngoài cửa là hai nhân viên vận chuyển đang thở hổn hển, bên cạnh đặt một đống thanh gỗ để chuẩn bị lắp ráp.

Hai người đàn ông thấy người trông nhà là một đứa trẻ con, nở nụ cười thân thiện hỏi: “Anh bạn nhỏ, có người lớn ở nhà không?”

Đứa trẻ chỉ chỉ vào mình.

Hai người nhân viên vận chuyển nhìn nhau một cái, một người trong số họ lấy di động ra định gọi về công ty. Bỗng thấy đứa trẻ lấy ra một tấm danh thiếp từ túi áo bên mình, chỉ chỉ vào số điện thoại ở trên cùng.

“Chung Mạn?” Nhân viên vận chuyển nhận lấy danh thiếp lật qua lật lại ngắm một hồi, khom người hỏi: “Cô ấy là người nhà của cháu?”

Diệp Minh Hi suy nghĩ một giây, gật đầu.

“Này, gọi số này đi.” Nhân viên vận chuyển đưa danh thiếp cho người cầm di động, không mất nhiều thời gian đã gọi được. “Là cô Chung Mạn phải không? Chúng tôi là người chuyển giường tới, sao trong nhà cô chỉ có một đứa trẻ con vậy…”

Di động của Chung Mạn vừa kêu, người trong công ty đều lặng lẽ vểnh tai lên nghe ngóng. Cô chỉ đành ậm ờ nói: “Đúng, các anh cứ giao đồ cho nó là được.”

“Nó chỉ là một đứa bé, sao có thể quyết định?”

“Được mà…” Mấy cái tai trong phòng làm việc ngày càng vểnh cao.

Người vận chuyển thấy cô chỉ muốn mau mau tắt máy, lại nhìn về đứa bé đáng thương vô tội đang đứng trước mặt, không khỏi tức giận nói: “Cô làm mẹ cái kiểu gì vậy? Đã bỏ con trai ở nhà một mình không lo thì chớ, lại còn bắt nó mở cửa cho người lạ, thậm chí còn mời người lạ vào trong nhà? Nếu chúng tôi là người xấu thì phải làm sao? Nếu con trai cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?”

“Đợi đã, nó không phải con trai tôi…” Ánh mắt của cả phòng làm việc nhìn về phía Chung Mạn. Cô run rẩy một hồi, gượng gạo nói: “Anh… Anh hai, anh đợi một lát.” Cô chạy bình bịch vào phòng trà rồi mới dám nói tiếp. “Anh cứ lắp xong giường là được…”

“Cô không sợ chúng tôi bắt cóc người đi mất hay khuân sạch đồ trong căn hộ đi sao?!” Nhân viên vận chuyển cảm thấy nữ chủ nhân của căn nhà này rất kì lạ. Đứa bé đáng yêu như vậy, lỡ gặp phải kẻ xấu hoặc biến thái thì phải làm sao?

Loading...