Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-01-26 22:54:35
Lượt xem: 4

Một ngày mới.

 

Vài nữ sinh của trường trung học Hoằng Văn đã đợi ở bến xe buýt từ sáng sớm. Khó khăn lắm họ mới đợi được Diệp Minh Hi xuống xe, lập tức lao qua như gà mẹ, bao vây bảo vệ xung quanh rồi đưa cậu vào trường.

 

Thế trận lớn như vậy tất nhiên không phải không có mục đích, mấy nam sinh trong lớp sớm đã đợi ở cổng trường, trên tay cầm đủ các loại đồ – những thứ có tính công kích nhẹ bao gồm nước, bột mì, xì dầu,… Còn mấy thứ có tính sát thương cao thì… Từ năm nhất họ đã đem theo d.a.o bấm bên người, mấy thứ như gậy gỗ cứ nhặt được là dùng, cũng không cần phải chuẩn bị.

 

Thấy tình hình nguy cấp, đám nữ sinh lập tức lấy ra mấy thứ như ô và bình xịt hơi cay trong cặp ra phòng vệ. Còn có một người phụ trách gọi điện gọi Tần Tâm Lan tới cứu người.

 

Hai đám người đang giương cung bạt kiếm, Diệp Minh Hi lại cứ chậm rãi bước đi như không thấy gì.

 

Vòng tròn nhỏ hình người cách cổng trường ngày càng gần. Đám nam sinh bắt đầu làm nóng người, mười mất đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Minh Hi đang ở giữa vòng tròn. Trong trường cũng có hơn trăm cặp mắt đang đợi xem kịch hay.

 

Tới rồi… Tới rồi, tới rồi!

 

Kẻ xách xô nước cứ xách xô nước, kẻ nắm bột mì cứ nắm bột mì. Lúc tất cả mọi người đang định cho tất cả những thứ đó “chào hỏi” với cơ thể của kẻ địch thì nơi ngã rẽ của con đường trước cổng trường bỗng xuất hiện một chiếc xe ô tô xông đến dưới ánh mặt trời, rất sang trọng và tràn đầy khí thế. Đám nam sinh dù không cam lòng nhưng vẫn phải bỏ vũ khí xuống, trơ mắt nhìn Tần Tâm Lan bước xuống xe trong sự ủng hộ đông đảo. Cô ta dịu dàng gật đầu mỉm cười với tất cả mọi người.

 

Nếu không phải tất cả những người có gia thế tốt trong trường đều thích Tần Tâm Lan, nếu cô ta không phải là thiên kim tiểu thư của doanh nghiệp lớn có gia tài bạc triệu thì bọn họ đâu cần phải cho cô mặt mũi? Nếu không phải sợ bị một đám luật sư “hút m.á.u không đền mạng” kiện tới chân trời góc biển, sao còn có thể mang vũ khí ra trước mặt cô để đánh cái tên Diệp Minh Hi khiến cô hạ mình, lại còn tự tay bôi thuốc cho hắn nữa chứ?

 

Tần Tâm Lan đương nhiên đã thấy hành động của đám lâu la đó, cô ta mỉm cười một cái, bước vào “trung tâm vòng tròn”.

 

“Chào buổi sáng, Minh Hi.”

 

Diệp Minh Hi gật gật đầu.

 

“Hình như hôm nay cậu đến hơi muộn?” Tần Tâm Lan bước tới giữa vòng tròn mà chẳng hề gặp khó khăn, sánh vai đứng cạnh Diệp Minh Hi.

 

Gật đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-12.html.]

“Vì ngủ quên sao?”

 

Gật đầu.

 

“Hay là cậu cho tôi số điện thoại của cậu đi. Sau này tôi sẽ gọi cậu dậy vào buổi sáng bằng điện thoại?” Tần Tâm Lan nói chuyện rất tùy ý, người khác nghe thấy lại giật mình. Con cưng của trời lại muốn đầu thai xuống trần tục làm đồng hồ báo thức cho một kẻ câm?!

 

Còn tưởng rằng câu hỏi của Tần Tâm Lan đã đủ chấn động rồi, ai ngờ điều chấn động hơn còn ở phía sau…

 

Diệp Minh Hi trước giờ chỉ biết gật đầu, ngờ trong lúc quan trọng này lại ngu ngốc lắc đầu!

 

Không ngờ lại dám từ chối ý tốt của công chúa!

 

Có biết bao người muốn xin số điện thoại của cô ta mà không xin được, chứ đừng nói đến việc để cô ta chính miệng xin số làm đồng hồ báo thức sống mỗi sáng. Thật không ngờ cậu ta lại từ chối thịt thiên nga đã dâng lên tận miệng!

 

“Vậy sao, thế có cần mỗi sáng tôi kêu lái xe đưa cậu tới trường cùng tôi không?”

 

Trời ạ! Cả đám người từ trong lẫn ngoài cổng trường đều choáng váng. Từ lúc nào mà chiếc xe cao quý của công chúa lại đi chở kẻ phàm phu tục tử vậy? Trước hành động bất thường này của Tần Tâm Lan, mọi người không khỏi bắt đầu phỏng đoán thân thế của Diệp Minh Hi.

 

Lẽ nào cậu ta là con cháu của tập đoàn lớn hay cán bộ cấp cao nào đó?

 

Hay là thần đồng có trong tay mười mấy bản quyền sáng chế?

 

Sau khi vào trường, trong đầu Trương Dũng cũng nghĩ như vậy. Cậu ta lập tức quay lại dặn dò một tên đàn em đi điều tra gia thế của Diệp Minh Hi, sau đó dẫn mấy tên khác đi cản đường Tần Tâm Lan và Diệp Minh Hi.

 

Tuy Tần Tâm Lan tỏ vẻ thân thiết trò chuyện với Diệp Minh Hi, nhưng vẫn chú ý đến bộ dạng đằng đằng sát khí của Trương Dũng. Trận đại chiến lập tức trở nên vô cùng căng thẳng. Cô ta nắm bắt thời gian bảo đám nữ sinh kia đưa Diệp Minh Hi vào lớp học trước, sau đó ung dung quay người, làn váy bay nhè nhẹ trong không trung tạo nên hình ảnh tuyệt đẹp, chờ đợi đám người Trương Dũng với vẻ mặt tươi cười.

 

“Tần Tâm Lan, cậu chắn đường của tôi rồi.” Thân hình cao to của Trương Dũng đứng trước mặt Tần Tâm Lan, từ trên cao nhìn xuống cô.

 

Bị bóng người to lớn của cậu ta bao phủ nhưng cô vốn đã quen với sóng gió nên không hề thấy sợ. Cô ta nghiêng đầu nhìn vào con đường lớn dẫn vào cổng trường vô cùng rộng rãi, khó hiểu hỏi: “Mắt cậu có vấn đề hay người cậu có vấn đề, xung quanh nhiều chỗ thế mà không đi được à?”

Loading...