Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-01-26 12:53:46
Lượt xem: 5
Lộp độp, lộp độp… Nước mưa không ngừng rơi xuống người cậu, mặt cậu. Quần áo trên người đã ướt đẫm dán chặt vào cơ thể, khí lạnh cắt da cắt thịt quẩn quanh trong lồng n.g.ự.c trống rỗng của cậu, không cách nào hút ra được.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Diệp Minh Hi lại đứng lẻ loi giữa phố, lại còn ngẩng đầu lên trời, đôi mắt mở thật to nhưng hoàn toàn không có tiêu cự, giống như bị trúng tà vậy. Bọn họ đều bị dọa sợ tới mức không dám lại gần.
“Em đang làm cái gì vậy hả?”
Giọng nói quen thuộc vang lên. Cậu khó tin cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là Chung Mạn!
Cô vừa mắng cậu, vừa giở tìm ô trong túi xách rồi mở ra. Trong chớp mắt, nước mưa không còn rơi trên người cậu nữa.
“Nhóc con, em điên rồi hả. Tự dưng lại chạy ra ngoài dầm mưa? Em tưởng tiền thuốc men rẻ lắm sao?!” Cô cầm tay cậu kéo về phía trung tâm thương mại, còn cậu thì ngẩng đầu nhìn màu xanh tươi sáng đang dần thay thế bầu trời xám xịt.
Bầu trời trên kia, cuối cùng cũng xuất hiện màu xanh lam đẹp đẽ.
Chung Mạn cằn nhằn một hồi, lại thấy Diệp Minh Hi ngẩn người, bèn lấy tay sờ trán cậu: “Có sốt đâu nhỉ.” Lại sờ đến quần áo trên người cậu, “Đúng thật là, ướt hết sạch rồi. Nào, đi thay quần áo đi.”
Diệp Minh Hi nhận lấy túi nilon theo phản xạ. Cậu cúi đầu nhìn một cái, không ngờ đều là quần áo trẻ em! Cậu nhìn chằm chằm bộ quần áo mới màu sắc rực rỡ, không dám động đậy, sợ bản thân nhìn lầm.
“Sao không đi? Chê quần áo không đẹp à? Vậy để chị mang đi trả lại…” Cô giơ tay định lấy túi nilon về, bỗng nhiên Diệp Minh Hi cầm túi lao như điên vào nhà vệ sinh. Thấy hành động kì lạ đó của cậu, Chung Mạn không khỏi lắc đầu phì cười. Sao thằng bé này lại hấp tấp như vậy?
Không lâu sau, cậu mặc một bộ quần áo mới tinh bước ra ngoài. Hai mắt Chung Mạn sáng lên, trong lòng vô cùng đắc ý. Cô biết mắt thẩm mĩ của mình rất tốt mà! Diệp Minh Hi vốn đã xinh trai sau khi mặc bộ quần áo này vào càng thêm đẹp, có thể trực tiếp đi chụp quảng cáo luôn, hoặc là làm người mẫu tranh sơn dầu!
“Còn lạnh không?” Chung Mạn duỗi tay ra định cầm lấy quần áo trong tay cậu. Cậu lại lắc lắc đầu, ôm chặt túi đồ vào lòng không chịu buông. Chung Mạn chỉ đành nhún vai mặc kệ cậu. Cô ngồi xổm trước mặt cậu, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói: “Lần sau đừng tự tiện chạy đi lung tung, biết chưa? Chị phải đi tận năm vòng quanh trung tâm thương mại cũng không tìm được em, suýt nữa thì gào khóc trong đó luôn. Nếu em không muốn mất mặt thì sau này phải ngoan ngoãn cho chị.”
Diệp Minh Hi chăm chú nhìn cô, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
Chung Mạn còn đang lải nhải gì thêm, Diệp Minh Hi lại cúi đầu im lặng lắng nghe. Hơi ấm trong trung tâm thương mại dần hong khô cơ thể lạnh buốt sau khi dầm mưa của câu. Tinh thần căng thẳng của cậu cũng dần thả lỏng, mí mắt trở nên nặng nề, gật gù buồn ngủ.
Thấy dáng vẻ buồn ngủ đáng yêu của cậu, Chung Mạn cũng không nỡ lòng cằn nhằn cậu nữa. Dù sao đồ cần mua cũng mua xong cả rồi, quyết định đưa cậu rời trung tâm thương mại.
“Chúng ta về thôi.”
Gật đầu.
Dọc đường Chung Mạn cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu chơi trò “tôi hỏi bạn trả lời” với cậu:
“Vừa nãy lúc chị quay về không nhìn thấy em đâu, suýt nữa thì mắng c.h.ế.t anh nhân viên kia. Sau này đừng tự tiện chạy lung tung. Nếu không thấy chị thì cứ ngoan ngoãn ở yên chỗ cũ đợi chị quay lại. Chị vòng lại tìm từng chỗ một, kiểu gì cũng sẽ tìm thấy em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-11.html.]
Gật đầu.
“Nếu em thích bộ quần áo mới này thì đồ cũ cho chị làm giẻ lau nhé.”
Gật đầu.
“Đúng rồi, sao đồng phục của em hay bị bẩn thế?”
Không phản ứng.
“Không nói sao? Không phải bị người ta bắt nạt đấy chứ?”
Không phản ứng.
“Em có thể phản ứng một chút không, lắc đầu được chứ?”
Không phản ứng.
“Nào, lắc đầu một cái cho chị xem.”
Không phản ứng.
“Này! Lắc đầu khó đến vậy sao?”
Không phản ứng…
“Thôi bỏ đi, nhớ là có việc thì phải nói cho chị biết. Số điện thoại của chị em còn giữ không đấy?”
Gật đầu.
“Mà này, em gật đầu như thế không mỏi cổ à? Sao cứ không chịu nói chuyện vậy…”
Tối hôm nay, vẫn là một người nói, một người nghe.
Chỉ có điều, sau khi Diệp Minh Hi quay về nhà, việc đầu tiên cậu làm không phải là ngồi lên sofa xem ti vi, mà là đi tới phòng chứa đồ đem quần áo mới của cậu từ túi nilon ra xếp gọn gàng rồi nhẹ nhàng cẩn thận đặt vào trong ngăn tủ. Mất mấy lần vẫn không như ý muốn, cậu lại lấy ra gấp lại từ đầu rồi lại đặt vào.
Một đêm không mộng mị.