Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-01-26 12:53:39
Lượt xem: 4
Chung Mạn nói một câu, Diệp Minh Hi lại gật đầu một cái. Có lẽ vì hôm nay cô được ngủ đủ giấc nên tâm trạng tốt, cũng không bị mất hứng mà vẫn tiếp tục nói chuyện với búp bê gật đầu này. Sau khi đã nói hết một lượt gần như mọi chỗ ở đây, cuối cùng hai người cũng tới được đích đến: Cửa hàng gia dụng nổi tiếng bán giá rẻ.
Lượn mấy vòng quanh mười mấy chiếc giường ở đây, ánh mắt của Chung Mạn dán chặt vào chiếc giường đơn có giá rẻ nhất – chỉ có 3 ngăn kéo và vị trí lõm xuống để đặt đệm lên.
“Chiếc này thế nào?” Chung Mạn hỏi Diệp Minh Hi. Không ngoài dự đoán của cô, cậu lại gật đầu đồng ý. “Được rồi, vậy lấy chiếc này.”
Nhân viên cửa hàng đứng cạnh cẩn thận ghi lại rồi hỏi: “Chị ơi, chị có muốn qua bên kia xem thử đệm không?”
“Được.” Cô có keo kiệt hơn nữa cũng không thể để một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn nằm ngủ trên một tấm gỗ được.
Ở đây có đủ các loại đệm, mềm có cứng cũng có. Chung Mạn không biết nên chọn như nào, dứt khoát nằm lên thử luôn. Tất nhiên cô không quên kéo người sẽ trực tiếp dùng nó là Diệp Minh Hi lên nằm cùng, làm phân tán ánh mắt kì dị của người ngoài đang nhìn về cô.
“Thế nào, tấm này được không?”
Gật đầu.
Tới tấm thứ hai, hừm, hình như hơi mềm quá thì phải? “Tấm này thì sao?”
Gật đầu.
Sau đó đến tấm thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám rồi đến tấm thứ chín, Diệp Minh Hi đều gật đầu hết. Ban đầu nhìn thấy cậu gật đầu, vẻ mặt của anh nhân viên đứng cạnh càng ngày càng hớn hở vui mừng. Nhưng đến khi nhận ra đồ tốt đồ xấu cậu cũng đều gật đầu hết, sắc mặt của anh ta càng ngày càng đen, chỉ cảm thấy hai người họ có ý đến để gây rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-10.html.]
“Tấm này thì…” Nằm tới tấm thứ mười bảy, Chung Mạn cảm thấy vị thần ngủ gật lại vẫy tay với cô rồi. Cô cố gắng mở to mắt, hỏi thêm lần nữa: “Tấm này thì sao?”
Anh nhân viên kia đã phớt lờ phản ứng của thằng quỷ gật đầu mà bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích về lợi ích của tấm đệm này: “Đây là sản phẩm mới nhất của năm nay, mút hoạt tính có thể nâng đỡ cột sống một cách hiệu quả, không làm tăng thêm gánh nặng cho cơ thể, vô cùng tốt đối với sự phát triển của trẻ em trong giai đoạn dậy thì…”
Nghe anh ta nói hay như vậy, trong lòng Chung Mạn thầm kêu không ổn. Cô lật bảng giá nhìn qua, quả nhiên! Giá tiền gấp ba lần lần loại đệm thông thường, đúng 799 tệ!
Ngoài mặt Chung Mạn điềm nhiên như không, nhưng tay trái lại duỗi ra sau lưng kéo Diệp Minh Hi sang tấm đệm khác, không ngờ cậu lại không hề nhúc nhích.
Cô quay đầu lại nhìn, thì ra cậu đã ngủ mất rồi.
“Nhóc chỉ đi học thôi mà, mệt đến vậy sao?” Cô lẩm bẩm định lay cậu tỉnh, lại phát hiện trên làn da trắng nõn của cậu có hai vết tím bầm không cân xứng, trông giống như thiên sứ bị hành hạ tàn nhẫn sau khi lầm lỡ rơi xuống nhân gian. Cánh tay đang định giơ ra của cô bỗng dừng lại giữa không trung, lại nhìn về nhân viên bán hàng sắc mặt đã đen sì như vết thâm quầng mắt, mắt cô khẽ đảo. Sau đó cô kéo anh ta cách ra xa vài bước rồi thấp giọng thương lượng một hồi. Một lúc sau cô đi ra ngoài từ cửa chính.
Bốn bề bỗng trở nên yên tĩnh. Diệp Minh Hi ngủ không sâu giấc đột nhiên giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra không thấy ai bên cạnh. Cậu đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng chỉ nhìn thấy nhân viên cửa hàng ngồi làm việc sau chiếc bàn ở xa xa, còn người cậu thường xuyên nhìn thấy nhất kể từ sau khi tới thành phố X… Không có ở đây.
Cậu sững sờ hồi lâu, đôi chân ngắn tũn nhảy xuống giường, đi xuyên qua những chiếc ghế trống không xếp đầy trong căn phòng, lẫn vào biển người ở trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại vào ngày chủ nhật vô cùng nhộn nhịp. Không ít các cặp vợ chồng mang bé yêu nhà mình đi dạo phố, hai bàn tay lớn một trái một phải nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của đứa trẻ.
Cậu cảm thấy hơi khó thở, lập tức vội vàng chạy ra bên ngoài. Vừa ra đã nhìn thấy bầu trời đen kịt, vô số hạt mưa bụi rơi xuống mặt cậu, cảm giác lạnh buốt lan tràn. Cách đó không xa có một người đàn ông đang giơ tay nhấc đứa bé bên cạnh lên, khom lưng che chắn cho nó rồi chạy về phía trung tâm thương mại. Người phụ nữ đứng bên cạnh cũng cởi áo khoác ra, định giơ lên như một tấm màn che chắn mưa gió.
Tia chớp lóe sáng kích thích mắt của cậu. Đùng đoàng!
Đôi chân vốn đang vội vã bước đi tìm kiếm khắp nơi của cậu lúc này lại dính chặt trên nền đất. Cậu ứ đứng giữa trời đất như vậy, không tiến lên cũng chẳng lùi lại, mở to đôi mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời, mặc kệ gió táp mưa sa. Mưa rơi xuống mặt cậu khiến trên mặt có chút đau đớn.