Tam hoàng tử nhíu mày: 
 
“Theo quy củ, chỉ công chúa đích xuất giá mới  phủ riêng. Các công chúa khác,  khi thành  cũng  sống ở phủ của phu quân...”
 
“Tam hoàng ,”  cắt lời, “ý của  là,    xuất giá.     một phủ công chúa thuộc về riêng .”
 
Tam hoàng tử khẽ trách: “Đòi hỏi viển vông!”
 
Ta ngẩng mặt,  né tránh,  thẳng  mắt , rõ ràng để  thấy sự kiên định trong đáy mắt :
 
“Nếu cái giá của việc rời khỏi hoàng cung là  gả  vợ  khác, thì khác gì từ hàm rồng nhảy xuống hang cọp? Đã  vùng vẫy thì  thà vùng vẫy đến cùng.”
 
“Tam hoàng , nếu  giúp   toại nguyện, những chuyện quá khứ,   thể gác  hết,  chứ?”
 
Giọng  chẳng hề dịu dàng, thậm chí mang theo vài phần quyết liệt như kẻ cùng đường liều mạng.
 
Tam hoàng tử nhíu mày sâu hơn nữa.
 
Trầm mặc một lúc,  mới cất tiếng, giọng trầm đục: “Việc  cần tính kỹ .”
 
Câu trả lời ,  xem như ngầm đồng ý.
 
Ta liền nở nụ , chắp tay hành lễ: “Đa tạ tam hoàng .”
 
Đêm hôm ,  và tam hoàng tử đạt thành liên minh.
 
Ngày hôm , Thượng Kinh xảy  một việc kinh thiên động địa.
 
Hơn một năm , Bắc Địch đánh hạ Đông Kiên thành,  bộ tướng giữ thành tử trận.
 
Khi , biên cương khói lửa mịt mù, Bắc Địch dã tâm như sói, cửa ải quốc gia như chỉ mành treo chuông, bách tính lầm than.
 
Triều đình lo giải nguy cho Đông Kiên,  còn tâm trí lo chuyện khác.
 
Mà nay, Đông Kiên   xây , Bắc Địch  vương sư do tam hoàng tử dẫn dắt đánh lui tám trăm dặm, sĩ khí  quốc dâng cao.
 
Tộc họ Thiệu vốn giữ thành năm xưa dẫn theo phụ lão, nữ nhân và trẻ nhỏ, quỳ gối ngoài cung môn.
 
Thiệu Lão phu nhân dẫn đầu, ngửa mặt lên trời mà kêu oan.
 
Các bà , Thiệu gia trấn thủ biên ải mấy chục năm, từng giao chiến với Bắc Địch   trăm trận,   thể chỉ một đêm là thành vỡ  diệt?
 
“Trong đó ắt  khuất tất. Khẩn xin bệ hạ tra rõ, để vong linh những  linh tử trận  yên nghỉ!”
 
Nam nhi Thiệu gia, từ lão tướng dày dạn sa trường đến thiếu niên mới nhập ngũ, tất cả đều tử trận nơi Đông Kiên. Chỉ còn nữ nhân và trẻ con ở  Thượng Kinh.
 
Họ quỳ ba canh giờ liền ngoài cửa Trường Trực.
 
Bách tính vây xem  quan binh giải tán.
 
Các quan   ngang, ai  giao tình với Thiệu gia đều đến an ủi.
 
Tiếc rằng lão phu nhân chẳng chịu  ai, nhất quyết đòi thánh thượng đích  cho lời công đạo.
 
Song lời kêu oan  chẳng  chứng cứ.
Hồng Trần Vô Định
 
Không  bằng chứng mà kêu oan, hành động  chẳng khác gì ép vua thoái vị.
 
Đứng  tường thành Trường Trực môn  xuống cảnh náo loạn bên ,  chỉ   .
 
Tiết xuân còn lạnh buốt.
 
Có  quấn  trong áo choàng lông dày, đầu cũng  lộ, ánh mắt  chằm chằm đám   tường thành.
 
Vì  cách xa,  giấu đầu trong áo choàng, nên   thấy rõ là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trang-treo-cao-tren-cung-dien-nam-ay/chuong-5.html.]
 
    rõ, nàng  nghiến răng nghiến lợi hỏi thị nữ bên cạnh:
 
“Con tiện nữ   khai ?”
 
Thị nữ đáp: “Đại công tử truyền tin , vẫn  moi  lời nào từ miệng của ả.”
 
“Vô dụng!” Nữ nhân  mắng một tiếng đầy giận dữ. 
 
“Lương Thu Sảng, cái lão già vô tích sự đó, đến một con tiện nữ mà cũng  khống chế nổi!”
 
Thị nữ đang định trả lời, thì phát hiện  ở đằng xa, vội hạ giọng cảnh báo: “Nương nương,   tới.”
 
Người nọ lập tức im lặng, xoay   về phía .
 
Là Tiêu tần.
 
Ta khẽ khom  từ xa, coi như hành lễ.
 
Nàng khẽ gật đầu, chầm chậm bước  gần,  với  mấy câu  dẫn theo thị nữ rời .
 
7
 
Mẫu  của Tiêu tần  cung thăm con gái,  cố ý vòng qua ngoài cung điện nàng một vòng,  tình cờ   vài chuyện  ngoài dự liệu.
 
Thị lang bộ Binh, đại nhân Lương Thu Sảng, trong phủ  một đích nữ, tên là Lương Xuân Yên.
 
Nữ tử  hiện đang  giam trong mật lao của Lương phủ, chịu hình tra khảo.
 
Phụ  của Tiêu tần chính là thượng thư bộ Binh. Hai nhà bọn họ đang liên thủ,  moi từ miệng Lương Xuân Yên  một bí mật nào đó.
 
Còn bí mật là gì? Bọn họ  , chỉ ngầm hiểu với , nên   thể dò .
 
Thiệu Lão phu nhân cùng nhóm nữ nhân và trẻ nhỏ của Thiệu thị  quỳ ngoài cửa Trường Trực suốt cả đêm.
 
Hoàng đế   bất kỳ biểu thị gì, cứ mặc họ quỳ như . Điều  khiến nhiều vị đại thần từng  ý định   hòa giải cũng đành chùn bước.
 
Thực , nếu xét theo lý, tướng giữ thành  mất thành, đó là trọng tội.
 
Có điều, nghĩ đến việc  bộ nhà họ Thiệu đều  bỏ mạng nơi chiến trường, hoàng đế vẫn luôn nhắm một mắt, mở một mắt,  từng truy cứu.
 
Theo lẽ thường, nhà họ Thiệu hẳn nên  điều, đóng cửa  thinh, sống cho yên phận.
 
Ấy  mà Thiệu lão phu nhân  “  điều”, cứ cố đem tính mạng của cả nhà đặt lên lửa mà nướng.
 
Triều thần lờ mờ nhận  hoàng thượng đang bất mãn, chỉ dám  ngoài quan sát,  ai dám dễ dàng nhúng tay  chuyện rối rắm .
 
Bởi , khi    mặt lão phu nhân, bà cụ già nua ngẩng đôi mắt mờ đục  , nét mặt thoáng  chút kinh ngạc.
 
Ta còn quá trẻ.
 
Bà  nhận   là ai.
 
Là  con dâu cả  bên cạnh mới nhỏ giọng : “Mẫu , đây là Lục công chúa.”
 
“Lục công chúa...” Lão phu nhân chăm chú đánh giá ,  hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi ?”
 
Ta  xổm xuống, giữ ánh mắt ngang bằng với bà, khẽ đáp: 
 
“Qua mùa hạ năm nay, thần nữ sẽ tròn mười bảy.”
 
“Còn trẻ quá,” ánh mắt lão phu nhân dịu ,  mặt mang theo vài phần hoài niệm. 
 
“Cũng trạc tuổi cháu nội  năm . Năm ngoái nó mất, cũng  tròn mười bảy.”
 
Những lời  khiến   khỏi nhớ đến mẫu .