20
 
Ngày hai mươi tháng tám,  cai ngục đến chơi Ma Sói với chúng  ngày càng ít dần.
 
Chúng  dần dần  đủ  để lập bàn chơi nữa.
 
Cuối cùng gom  một ván sáu , đến lúc , ai nấy đều để  quà cho .
 
Có  tặng đồng tiền Ngũ Đế,   đưa bùa bình an. Một đại ca cai ngục còn tặng  một túi thịt khô,  rằng: "Mua loại hương vị cô nương thích nhất đấy."
 
Mọi  cùng chắp tay, khẽ : "Cô nương bảo trọng."
 
Rồi họ đều rời  cả.
 
Ngày hai mươi lăm tháng tám, lão quản ngục dẫn theo vài quan giám ngục xuống, từng  một kiểm tra hộ tịch, bắt chúng  điểm chỉ (lăn dấu vân tay) lên công văn.
 
Trong bản phán quyết  mấy chữ phồn thể   nhận , nhưng những chữ  khác biệt lắm thì vẫn  thể  .
 
Trên đó :
 
“Thánh thượng  chỉ, ba ngày , xử trảm hơn tám mươi tên nghịch tặc giữa chợ lớn.”
 
Có lẽ vì án tử   kéo dài quá lâu, lâu đến mức đầu óc  cũng gỉ sét .
 
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu   là:
 
"Giờ ngọ hành hình,  thể  thấy mặt trời !"
 
Vì ,   , mà còn điểm chỉ một cách  nhanh nhẹn.
 
Ta sờ lên gương mặt thô ráp của , chắp tay khẩn cầu:
 
"Các vị đại nhân,  thể cho  một con d.a.o tỉa lông mày ? Ta còn  trang điểm nhẹ một chút. Dù  cũng sắp rơi đầu,   lên đài hành quyết một cách xinh ."
 
Mấy vị giám ngục  , đều lộ vẻ khó xử.
 
Quản ngục lắc đầu,   chút  nỡ:
 
Hồng Trần Vô Định
"Tiểu Ngư nha đầu, bỏ cái ý nghĩ đó . Trước khi tử tù  hành quyết sẽ  giải  diễu phố, theo lệ thì  nhếch nhác mới ."
 
Ta lập tức hiểu .
 
Ở cái thời đại , cực hình  chỉ là sự trừng phạt dành cho phạm nhân mà còn là sự uy h.i.ế.p đối với bách tính.
 
Phải g.i.ế.c một  để răn trăm , g.i.ế.c gà dọa khỉ.
 
Phải để dân chúng  thấy,  đại lao thì sẽ  đói đến mức chỉ còn da bọc xương, rận rệp đầy đầu, vết roi vết sẹo chồng chất,    còn một tấc da lành lặn.
 
Thiên lao, trong lòng dân chúng, nhất định  là một nơi tăm tối đáng sợ, là địa ngục trần gian.
 
Dân chúng như  mới  dám  điều sai trái.
 
Cho nên, tử tù nhất định  thể c.h.ế.t trong tình trạng chỉnh tề.
 
Chỉ  một điều duy nhất  phép hưởng thụ  khi chết, chính là bữa cơm tuyệt mệnh.
 
Lão quản ngục hỏi chúng   ăn gì, Hựu Niên chỉ gọi hai cái bánh bao và một bát cháo rau.
 
Ta thì  chút khách khí: "Thịt kho tàu! Gà chiên giòn! Ngỗng ! Cá diếc hấp!"
 
Lão quản ngục bật : "Được ,  bỏ tiền túi, phá lệ một  vì cô nương. Xuống  đó nhớ  giúp  mấy lời   với Diêm vương nhé."
 
Ta  toe toét:
 
"Ôi chao,    chuyện như ? Sao  cứ nhất định  xuống gặp Diêm vương chứ? Bổn cô nãi nãi đây cả đời hành thiện tích đức, chính khí lẫm liệt, là  lên trời gặp Tam Thanh Lão Tổ mới đúng!"
 
Đám cai ngục đều  vang.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trang-sang-nam-ay-trong-nguc-toi/chuong-17.html.]
Không khí vui vẻ chẳng khác gì đang tiễn    xa.
 
Chúng  thức trắng đêm trò chuyện, nghĩ gì  nấy,   thấy mặt trời mặt trăng, cũng chẳng cần phân biệt ngày đêm.
 
Ta kể cho Hựu Niên  về gia đình, bạn bè của , kể về chuyện học hành, công việc, kể cả hai mối tình  chia tay trong hòa bình.
 
Nói   ,  mới nhận , rõ ràng   sống hai mươi lăm năm, thế nhưng kể ngược kể xuôi, cuộc đời  dường như chỉ mất hai ba ngày là kể hết.
 
Tóc   lâu  cắt, mấy   các nha  bôi dầu dưỡng tóc, giờ một mái tóc đen bóng mượt đến mức kiến bò lên cũng trượt chân.
 
Ta  tiếc  nỡ cắt nữa.
 
Hựu Niên đập vỡ một cái bát, nhặt một mảnh sứ sắc bén, cạo sạch râu  mặt.
 
Nhìn  cầm lấy lược nhưng chải mãi  xong,  vươn tay, cầm lấy chiếc lược từ tay .
 
"Để ."
 
Hắn dùng một dải lụa đỏ buộc tóc cho .
 
Bàn tay  từng gãy xương,  nối , ngón tay  còn linh hoạt. Hắn buộc   tháo, chậm rãi và cẩn thận, bận rộn cả buổi mới xong.
 
Ta đưa tay   sờ thử, là một kiểu đuôi ngựa gọn gàng.
 
Vừa ý  lắm.
 
Ta nuốt nước mắt trở , kiễng chân vòng tay ôm lấy cổ , dụi nhẹ  bờ vai rộng.
 
"Hựu Niên,  thể gặp  ở đoạn cuối cuộc đời,  thực sự  vui."
 
Cằm  tựa lên đỉnh đầu , khe khẽ cọ  như lưu luyến  rời.
 
"Với , cũng là phúc phận."
 
Bên ngoài nhà lao, từng tiếng chiêng thúc giục vang lên như tiếng gọi của tử thần.
 
Quản ngục cao giọng hô: "Nam tử  bên trái, nữ tử  bên ! Xác nhận  phận xong thì áp giải lên xe tù diễu phố!"
 
Sao  tách nam nữ? Sao c.h.ế.t cũng   c.h.ế.t cùng ?
 
Một cơn run rẩy quét qua tim ,  hoảng hốt đưa tay tìm kiếm .
 
Hắn trở tay nắm chặt lấy bàn tay , lòng bàn tay nóng rực như  truyền sức mạnh.
 
Hắn nghiêng đầu, giọng  trầm thấp, môi khẽ lướt qua mái tóc .
 
Từ ngoài  , hẳn giống một cặp uyên ương bạc mệnh đang quấn quýt.
 
 chỉ trong hai câu ngắn ngủi, mồ hôi   túa ướt lưng áo.
 
"Tiểu Ngư,   dám căn dặn quá nhiều, sợ ông trời chẳng chiều lòng ."
 
"Muội là cô nương thông minh, hôm nay... tùy cơ ứng biến."
 
Tùy cơ ứng biến?
 
...Ý gì đây?!
 
Còn  kịp nắm chặt lấy  hỏi rõ, bọn cai ngục  kéo chúng   xa.
 
Chờ , ca ca! Tùy cơ ứng biến là ?!
 
Ta   thông minh, bình thường vẫn luôn giả bộ  thôi!
 
Chuyện rơi đầu quan trọng như ,   kế hoạch gì cũng   rõ chứ!
 
Tim  đập loạn, tiếng m.á.u chảy rào rạt bên tai, nhưng ngay lúc đó,  bỗng bắt  vài điểm bất thường.
 
Bên ngoài bận rộn ngược xuôi, Thập Ngũ luôn âm thầm hành động, Tiểu Bát  khi nghỉ phép thì như biến thành  khác, lão quản ngục ngày càng mập mờ, Phùng công công liên tục lấy lòng chúng ...