Căn phòng thoáng chốc lặng .
 
Phụ   xoay , vẻ mặt thắc mắc hỏi:
 
“Cô nương  là ai ?”
 
Phó Thừa Tắc vội vàng giới thiệu:
 
“Là cháu gái xa bên ngoại của mẫu  con, Thẩm Tranh.”
 
Phụ    lớn:
 
“Biểu ca biểu  đúng là trời sinh một đôi, Thừa Tắc  phúc đấy!”
 
Phó Thừa Tắc sững , vội vã đính chính:
 
“Con với A Tranh chỉ là  .”
 
Ở bên cạnh, ngón tay của Thẩm Tranh siết chặt đến trắng bệch, cắn môi  dám hé một lời.
 
6
 
Trời dần tối, phụ  bảo Yến di thu xếp để họ nghỉ tạm . 
 
Đêm đó, Thẩm Tranh phát sốt cao  ngừng.
 
Phó Thừa Tắc liền thức trắng đêm trông nom nàng  bên giường.
 
Yến di mang bữa khuya đến cho ,  khỏi thở dài than:
 
"Hôm nay  thấy con bé đó đúng là một nhân vật lợi hại, chắc  chịu  ít ấm ức trong phủ Phó gia."
 
Ta lắc đầu,   khẽ gật:
 
"Trước đây   chịu ấm ức gì cả, biểu ca và tổ mẫu đối xử với con  ."
 
Yến di thở dài, vuốt tóc  với vẻ xót thương:
 
"Con bé đó quả là thông minh,  nắm lấy nhược điểm của nam nhân."
 
" A Mãn , con cứ yên tâm,  về Giang Nam ,  phụ  con ở đây thì chẳng ai dám để con chịu ấm ức nữa."
 
Ta bưng bát, nhẹ nhàng gật đầu.
 
Yến di lúc  mới chậm rãi  dậy:
 
"Thôi  , ngủ sớm một chút !"
 
...
 
Vì Thẩm Tranh  khoẻ, Phó Thừa Tắc quyết định ở  Giang Nam thêm hai ngày.
 
Sáng hôm , phụ    chuẩn  xuống bờ sông kiểm tra đê điều.
 
Phó Thừa Tắc thấy thế thì  hiểu, hỏi:
 
"Việc sửa đê     ,  cữu phụ còn   chinh vất vả?"
 
Phụ   :
 
"Thế nào là phụ mẫu chi quan?"
 
Phó Thừa Tắc nghĩ nghĩ, đang định lên tiếng thì thấy Hằng ca nhi và Yến Cảnh xắn ống quần, ôm theo nón lá hớn hở chạy tới:
 
"Phụ ,  thôi, con chuẩn  xong hết ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trang-sang-chi-soi-roi-minh-ta/6.html.]
Phụ   gật đầu hài lòng,  sang  Phó Thừa Tắc:
 
"Ăn bổng lộc của triều đình, hưởng sự kính trọng của dân chúng,  quan   chỉ mặc áo bào rực rỡ    điện cao mà gọi là  quan."
 
Phó Thừa Tắc   thì tự thấy  hổ,    .
 
Phụ   cũng nhân dịp , ngày nào cũng kéo Phó Thừa Tắc   việc ở bờ đê.
O Mai d.a.o Muoi
Làm đến mức  về nhà chỉ  lăn  ngủ, chẳng còn sức mà khuyên  về kinh nữa.
 
Về nhà  còn  lo Thẩm Tranh chỗ  đau, chỗ  chóng mặt, đến  tâm cũng mệt mỏi.
 
Vậy nên, đến ngày thứ ba,  liền đưa Thẩm Tranh trở về kinh.
 
"A Mãn, nếu   về kinh, cứ  thư cho ,  sẽ đích  đến đón ."
 
Ta gật đầu, tỏ ý  .
 
Thẩm Tranh sợ  luyến tiếc Phó Thừa Tắc mà  theo  về kinh, vội kéo tay áo :
 
"Biểu ca, chúng   thôi, kẻo tàu ở bến đợi sốt ruột."
 
Phó Thừa Tắc dịu dàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng :
 
"Ta  ."
 
Lên xe ngựa, Phó Thừa Tắc vén rèm nhiều , mãi cho đến khi thấy  bước  cửa mới miễn cưỡng hạ rèm xuống.
 
Thẩm Tranh thấy thế, ánh mắt thoáng lạnh lùng.
 
Đến khi Phó Thừa Tắc  đầu , nàng  nở nụ  dịu dàng:
 
"Nghe  Kỷ gia là phú hộ lớn ở Giang Nam, tỷ tỷ  sinh  trong gia đình như  thật là  phúc, phụ  và  đều thương yêu hết mực."
 
Phó Thừa Tắc  :
 
"A Mãn từ nhỏ  mất mẫu , cữu phụ  bận rộn, hồi nhỏ cũng chịu khổ  ít."
 
Thẩm Tranh cúi mắt, giọng nhẹ như than thở:
 
"A Tranh cũng  từng gặp mẫu , đúng là đồng cảnh tương liên với tỷ tỷ.  tỷ tỷ vẫn còn phụ , coi như vẫn may mắn hơn A Tranh."
 
Phó Thừa Tắc hé môi,  mặt  là vẻ xót xa,    an ủi  .
 
Thẩm Tranh   vẻ kiên cường, hít hít mũi:
 
" mà, giờ A Tranh   biểu ca chở che, cũng xem như là một điều  lành ."
 
7
 
Tiễn Phó Thừa Tắc và Thẩm Tranh  , cả   nhẹ nhõm như  giải thoát.
 
Sau khi về nhà hơn nửa tháng, phụ   mới  rảnh rỗi.
 
Ngày mùng năm tháng tám, Trung thu, Hằng ca nhi khó khăn lắm mới xin  một ngày nghỉ, phấn khích suốt cả ngày.
 
Tối đến,  khi ăn cơm xong, nó hào hứng kéo   xem hội đèn Trung thu.
 
Ba chúng   , Yến di và phụ  chậm rãi theo .
 
Trên đường đầy những trò vui: xiếc khỉ, ca hát  thuyền,  bán hàng rong dọc phố, cả trẻ con đùa giỡn với pháo hoa...
 
Cả con phố sôi động  thôi.
 
Ta  những chiếc đèn hoa rực rỡ sắc màu, đến hoa cả mắt.