“Chân què .”
 
Hằng ca nhi ngẩn , lập tức nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: 
 
“Nhất định là  Phó gia ức h.i.ế.p tỷ , đúng !”
 
Ta mím môi, Hằng ca nhi thấy  càng giận run .
 
Dọc đường cứ lải nhải  ngừng.
 
“A tỷ, tỷ yên tâm, chờ Hằng ca nhi    quan lớn, sẽ  ai dám bắt nạt tỷ nữa. Tỷ   bá chủ Dương Châu… ! Phải  bá chủ cả đại Ung!”
 
Nỗi buồn trong lòng  bỗng tan biến sạch.
 
“Phụt” một tiếng bật .
 
Yến Cảnh nghiêng đầu, ghé tai  nhỏ: 
 
“Ta thấy Hằng ca nhi mà  quan, chắc chắn sẽ là tham quan.”
 
Ta   lưng  gật gật đầu, len lén ghé sát  tai : 
 
“Ừ,  cũng thấy thế.”
 
Người đang cõng  bỗng đỏ bừng vành tai, khẽ ho một tiếng cho đỡ ngượng.
 
Đi ngang một con hẻm nhỏ, Hằng ca nhi mắt sáng rỡ, vội chạy về phía đó.
 
“A tỷ, biểu ca, đợi  một chút nha!”
 
Một lúc , Hằng ca nhi chạy trở  từ con hẻm, trong lòng ôm một gói giấy dầu, quý như báu vật đưa cho .
 
Ta  kỹ, hóa  là loại bánh thơm giòn  yêu thích nhất.
 
Hằng ca nhi    mở gói giấy , nhét một miếng  miệng , một miếng  tay , còn đút cho Yến Cảnh một miếng.
 
Miếng cuối cùng, chia đôi – một nửa cho tiểu đồng cõng sách, nửa  giữ  cho .
 
Vừa ăn  : 
 
“Hôm nay đến muộn quá, tiệm chỉ còn bốn miếng,   mỗi ngày  giờ học  sẽ mang cho a tỷ.”
 
Bánh giòn tan trong miệng, lòng cũng mềm theo.
 
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống cổ Yến Cảnh.
 
Hắn nghiêng đầu  sang,   gì.
 
Chỉ khẽ nhún vai cõng  chạy băng băng về phía : 
 
“Đi thôi! Về nhà thôi!”
 
Ta hoảng quá, vội ôm chặt cổ .
 
Hằng ca nhi phấn khích chạy theo , hét lớn:
 
“A tỷ  về nhà  đây!”
 
3
 
Yến di  ở cửa   mấy lượt. 
 
Thấy bọn  trở về, liền vội vàng đón . 
 
Nhìn thấy Yến Cảnh cõng   lưng, nụ   mặt bà lập tức đông cứng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trang-sang-chi-soi-roi-minh-ta/2.html.]
 
Bà lo lắng bước lên đỡ , hỏi:
 
“Sao thế ? Mặt mũi lấm lem, trông như cái bao nhỏ bẩn thỉu .”
O Mai d.a.o Muoi
Hằng ca nhi liền tức tối tố cáo:
 
“A tỷ   Phó gia ức h.i.ế.p đến gãy cả chân !”
 
Yến di sợ đến mức hít sâu một .
 
Yến Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, vội giải thích:
 
“Quỳ trong từ đường quá lâu nên chân  khập khiễng thôi.”
 
Ta cũng vội vàng gật đầu, vỗ nhẹ lưng Yến Cảnh  hiệu để  đặt  xuống.
 
“Yến di, đừng lo, con  .”
 
Vừa   khập khiễng bước  mấy bước,  qua   gì nghiêm trọng.
 
Lúc  Yến di mới thở phào nhẹ nhõm:
 
“Không  là  , lát nữa  hầm chân giò cho con bồi bổ.”
 
Sau đó bèn  vui chọt chọt  trán Hằng ca nhi:
 
“Nhóc thối , chỉ   những điều xui xẻo,  mẫu  sợ c.h.ế.t  .”
 
Hằng ca nhi gãi đầu, ngượng ngùng .
 
Yến di đột nhiên như nhớ  chuyện gì, chống nạnh,  mà như    :
 
“Giờ    giờ con tan học đấy chứ!”
 
Nụ   mặt Hằng ca nhi lập tức cứng đờ, liền nhanh chóng trốn  lưng :
 
“Con đến đón A tỷ mà,   chính đáng.”
 
Nói xong còn đáng thương kéo vạt áo .
 
Ta vội vàng gật đầu:
 
“ , Hằng ca nhi đến đón con từ sớm .”
 
Yến di bất đắc dĩ ,  với Hằng ca nhi:
 
“Cũng coi như còn  lương tâm,   tha cho con.”
 
Nói xong, bỗng vỗ  đầu :
 
“Ôi chao! Trong nồi còn đang nấu đồ ăn!”
 
“Hằng ca nhi, mau đỡ tỷ tỷ con về phòng rửa ráy , nước nóng   chuẩn  sẵn .”
 
Nói  hấp tấp chạy  bếp.
 
Hằng ca nhi  theo bóng Yến di khuất dần, buồn rầu thở dài:
 
“Biết  con  ăn no  mới về.”
 
“Yến di nấu ăn, mà  ăn no  thì   ăn nổi nữa.”