Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên - Chương 190: Muội Muội Của Hoàng Hậu

Cập nhật lúc: 2025-11-10 10:51:12
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hoàng thương Cô Tô, Triệu gia đến chúc thọ!”

 

Trong bảy ngày Tần Kim Chi cấm túc, Triệu gia đầu trong tất cả các thương gia tham tuyển hoàng thương, trở thành thương gia dân gian đầu tiên bước lên hàng hoàng thương.

 

truyền kỳ của Triệu gia chỉ .

Gia chủ của Triệu gia,  là một nữ tử.

 

Triệu Nguyên Anh vận một tố cẩm xanh thẫm, bên ngoài khoác một chuỗi trân châu, uyển chuyển bước điện.

 

Tiêu Chân thấy “Triệu gia Cô Tô”, vốn nghi hoặc, đến lúc thấy Triệu Nguyên Anh, cả liền lạnh ngắt, c.h.ế.t tại chỗ.

Sao gia chủ Triệu gia thể tiến cung?

 

Triệu Nguyên Anh chậm rãi hành lễ:

“Dân nữ Triệu Nguyên Anh, bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu nương nương.

Chúc nương nương phượng thể khang kiện, bình an vui vẻ.”

 

Hoàng đế khó hiểu sang Tần Kim Chi:

“Con khỉ nhỏ, bày trò gì thế?”

 

Tần Kim Chi bước đến bên cạnh Triệu Nguyên Anh:

“Hoàng tổ mẫu, xem thử, thấy quen mắt ?”

 

Hoàng hậu cũng ngạc nhiên, cất lời:

“Ngẩng đầu lên, để bản cung xem.”

 

Triệu Nguyên Anh từ từ ngẩng đầu, nụ mặt hoàng hậu chậm rãi thu , trong mắt dần hiện lên sự chấn động.

“A Giang! Có ngươi , A Giang!”

 

Nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt Triệu Nguyên Anh:

“Nhiều năm mẫu lao lực thành bệnh, sớm qua đời .”

 

Hoàng hậu bỗng phắt dậy:

“Ngươi là nhi nữ của A Giang!”

 

Triệu Nguyên Anh rút từ cổ một sợi đây màu đỏ, đó một miếng mặt dây chuyền nhỏ bằng gỗ đào, khắc thành hình d.a.o găm.

Hoàng hậu chẳng còn để ý đến tôn nghiêm thể diện, vội vàng bước xuống từ cao, một tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền gỗ đào .

Đó chính là vật bà  tự tay khắc cho A Giang!

 

Hoàng hậu ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ, bàn tay chậm rãi đặt lên má Triệu Nguyên Anh:

“Nếu A Giang của sống đến tuổi , hẳn cũng sẽ dáng vẻ như con .”

 

Hoàng hậu một , kém bà mười sáu tuổi.

Từ nhỏ bà như mẫu , nuôi dưỡng lớn lên.

 

Năm sắp đến tuổi cập kê, chư hầu đại loạn, chiến sự khốc liệt.

Hoàng hậu nỡ để chịu cảnh binh loạn, liền gửi nàng sang nương nhờ đại bá phụ.

 

Đến khi chiến thắng, ngày hoàng đế đăng cơ, hoàng hậu tự đến đón nhập cung.

Nào ngờ khi đến nơi mới tin đại bá nghiện cờ bạc, thê tử  bán sạch, ngay cả cũng bán , rõ tung tích.

Đến lúc tìm đến, đại bá treo cổ tự tận.

 

Đại bá của hoàng hậu chỉ là một nông phu, tính tình hiền hòa, hết mực yêu thương gia đình.

Người như sa cờ bạc?

Về điều tra , tất cả là do kẻ cố ý dẫn dụ.

Cuối cùng, kẻ thủ ác xử lăng trì, nhưng A Giang của bà vẫn rõ tung tích.

 

Hoàng hậu bi phẫn quá độ, bệnh cũ tái phát, một trận trọng bệnh suýt qua khỏi.

 

Hoàng đế hai ôm lớn, trong lòng cũng chấn động khôn nguôi.

A Giang ngày phu thê bọn họ xem như nhi nữ mà nuôi dưỡng.

Năm đó vì tìm kiếm nàng, chẳng  hao tốn bao nhiêu tâm lực.

 

Vậy mà bây giờ, đây chính là nhi nữ của A Giang?

 

Hoàng đế cũng từ cao bước xuống.

Trên điện, quần thần nhất thời đều ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy .

 

Tần Kim Chi tiến lên, lấy khăn tay, bên lau mặt cho , bên lau cho .

Hoàng hậu bộ dáng chọc .

 

Hoàng đế vội đỡ cả hai dậy:

“Trăm quan đều đang .”

 

Hoàng hậu lau khô lệ mặt Triệu Nguyên Anh, dịu dàng :

“Đứa trẻ ngoan, đừng nữa.”

 

Nếu khác đây là nhi nữ của A Giang, tất nhiên bà sẽ tin.

đây là Tần Kim Chi đưa đến, chẳng cần nghi ngờ.

 

Hoàng đế lập tức phân phó:

“Hồng Đức Toàn, ban chỗ .”

 

Hồng Đức Toàn hỏi:

“Thưa bệ hạ, an trí Triệu cô nương ở ạ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-190-muoi-muoi-cua-hoang-hau.html.]

Tần Kim Chi cất giọng:

“Đặt bên cạnh , để gần hoàng tổ mẫu hơn.”

 

Hoàng hậu vuốt mặt Tần Kim Chi, nắm tay Triệu Nguyên Anh:

“Đứa trẻ ngoan, cùng Kim Chi, đợi thọ yến kết thúc, chúng sẽ từ từ trò chuyện.”

 

Triệu Nguyên Anh rưng rưng gật đầu:

“Vâng.”

 

Tần Kim Chi đưa nàng trở về chỗ, nhỏ giọng trêu:

“A tỷ cũng rơi mất trân châu nhỏ .”

 

Triệu Nguyên Anh lau mắt, khẽ đáp:

“Đôi mắt của di mẫu thật quá giống mẫu .”

 

Tần Kim Chi như ảo thuật, rút một chiếc khăn lụa.

 

Triệu Nguyên Anh nhận lấy, thu dọn cảm xúc, nhỏ giọng :

“Từ ngày mai, gọi là cô cô .”

 

Tần Kim Chi bật khẽ:

“Chỉ cần thể khiến hoàng tổ mẫu vui, gọi là bà cô cũng .”

 

Hoàng cung quá mức lạnh lẽo, hoàng tổ mẫu cần .

Nàng sợ một ngày nếu bản xảy chuyện, lão nhân yêu thương nàng cả đời , sẽ chịu nổi mà ngã quỵ.

 

Khi quần thần còn chờ đợi đế hậu giải thích, hoàng đế khẽ hiệu, Hồng công công trực tiếp hô to:

“Khởi yến!”

 

Giữa sự ngờ vực của , ca vũ vang lên.

 

một kẻ mồ hôi như tắm.

Tiêu Chân chỉ thấy gió lạnh xuyên thấu xương.

Triệu Nguyên Anh quan hệ với Hoàng hậu!

Vậy chẳng bộ mưu đồ mưu tính cùng Triệu gia   tan thành mây khói !

 

Tiêu Chân liếc sang phía Tần Kim Chi và Triệu Nguyên Anh.

Chỉ thấy hai đồng thời nghiêng đầu , khóe môi nhếch lên.

Lông tơ Tiêu Chân dựng , tay run kìm nổi, ngay cả khi nuốt rượu cũng phát tiếng “ừng ực” to lớn.

 

Tần Kim Chi thu hồi ánh mắt, liền bắt gặp Minh vương đang nàng chằm chằm.

Nàng nâng chén rượu một cách khiêu khích.

 

Ánh mắt Minh vương đen , cũng nâng chén theo.

Ngay khi định uống cạn, thấy khóe môi Tần Kim Chi khẽ nhếch, đổ rượu xuống đất.

 

Rượu vẩy xuống đất, chỉ dùng để tế vong linh.

Đây chẳng khác nào nàng nguyền c.h.ế.t!

 

Sắc mặt Minh vương trầm hẳn xuống, nhưng mặt vẫn biến sắc, uống cạn chén rượu.

 

Chỉ là lúc , chỉ là khó coi.

Các phi tần quyền quý cùng thế gia phía cũng bắt đầu toan tính.

 

Một hoàng hậu thế lực chống lưng chẳng đáng sợ.

sự giàu của Triệu gia, bút mực nào thể hình dung.

Ở Kinh thành , quyền lực và tiền tài là hai thứ thể thiếu.

 

Nếu Triệu gia, khối Phượng tỷ còn là đồ trang sức nữa.

Đây là do bệ hạ cố ý an bài, chỉ là trùng hợp?

 

Hơn nữa, bất kể mối quan hệ của Triệu Nguyên Anh và hoàng hậu là thế nào, mối quan hệ giữa nàng và Tần Kim Chi chắc chắn thiết.

Ở Kinh thành , tiểu thư khuê các nào dám cùng Tần Kim Chi thản nhiên như thế?

 

Ồ, giờ thì một .

Không ít ánh mắt đổ về phía Thôi Oánh, cùng Thôi gia.

Giờ Thôi Oánh là phó sứ Thiên Điểu ty, chính tứ phẩm, chỗ riêng, cần nhập chung hàng gia quyến.

 

Tiêu Chân chỉ thấy càng lúc càng ngột ngạt, nhân lúc ai chú ý, liền lặng lẽ rời khỏi đại điện.

 

Tần Kim Chi cũng uống cạn chén rượu, khẽ :

“Ta ngoài một chuyến.”

 

Triệu Nguyên Anh khẽ giữ lấy cổ tay nàng:

“Hôm nay là thọ yến của di mẫu, đừng gây chuyện quá lớn.”

 

Tần Kim Chi nhướng mày:

“Yên tâm, chẳng cần tay, e rằng  giờ sợ c.h.ế.t khiếp .”

 

Nàng dậy, hướng mắt hiệu cho Thôi Oánh đang nhấp rượu, đó theo bước Tiêu Chân rời khỏi đại điện.

Thôi Oánh thấy hai đều ngoài, cố ý chần chừ một lát mới lặng lẽ đuổi theo.

 

Tiêu Chân đến bên một ao sen, hít một dài để trấn định.

Chợt phía vang lên một giọng quen thuộc:

“Tiêu , định ?”

Loading...