TRẤN BẮC VƯƠNG PHỦ CÓ MỘT QUẬN CHÚA ĐIÊN - Chương 173: Dân Làng Khả Nghi

Cập nhật lúc: 2025-10-21 08:31:20
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Kim Chi thản nhiên :

“Hắn giống La Hương Phấn như , tất nhiên là trông quen mắt .”

 

Thôi Oánh vội lắc đầu:

“Không, , , chỉ giống La lão bản, cứ cảm giác từng thấy gương mặt .”

 

Tần Kim Chi chỉ sách vở của La Thừa Chí:

“Hắn học ở Quốc Tử Giám, lẽ ngươi gặp ở đó chăng?”

 

Thôi Oánh nghĩ ngợi, quả thật cũng khả năng .

 

Tần Kim Chi bỗng hỏi:

“Trịnh Hồng Văn bắt, vị trí Tế tửu Quốc Tử Giám bây giờ vẫn còn để trống ?”

 

Thôi Oánh tùy ý đáp:

“Đương nhiên, chuyện của Trịnh Hồng Văn còn kết luận, ai dám nhận lấy cục than nóng chứ.”

 

Tần Kim Chi nhạt:

“Rất nhanh sẽ nhận thôi.”

 

Thôi Oánh nheo mắt:

“Ngươi sắp đặt gì ?”

 

“Đợi một thời gian nữa ngươi sẽ .”

 

Sau khi Tần Kim Chi kiểm tra việc học của La Thừa Chí, liền ném cây cung trong phòng cho .

La Thừa Chí vận động thể, đó sắc mặt ửng đỏ.

Hắn kéo cây cung nặng hai thạch.

Tuy vẫn phần gắng gượng, nhưng tiến bộ nhỏ.

 

Thôi Oánh kinh ngạc gật đầu:

“Thừa Chí quả là văn võ song .”

 

La Thừa Chí thẳng thắn :

“Đều là nhờ tam ca dạy dỗ .”

 

La Hương Phấn vội giục:

“Được , mau thôi, nhớ đừng để khác thấy.”

 

La Thừa Chí khoác áo choàng, che kín thật kỹ:

“Nương, tam ca, Doanh ca, đây.”

 

Tần Kim Chi gật đầu, La Hương Phấn liền dẫn La Thừa Chí từ cửa .

 

Nhìn bóng lưng hai , Thôi Oánh cảm khái:

“Quả nhiên, thể hài tử trói buộc chỉ mẫu mà thôi, ngay cả La lão bản phong lưu tiêu sái như thế cũng ngoại lệ.”

 

Tần Kim Chi khẽ :

“Cũng hẳn là .”

...

 

Trưa hôm , xe ngựa của Tiêu Chân đợi sẵn cửa Thiên Hương lâu.

Hai lên xe, bịt mắt bằng vải đen như thường lệ.

 

Đến tư phủ của Tiêu Chân, tiếp đón còn nồng nhiệt hơn hôm .

Tần Kim Chi điềm nhiên uống , xem Tiêu Chân nhận tin tức .

 

Tiêu Chân mỉm hỏi:

“Nhị vị Triệu bàn bạc thế nào ?”

 

Tần Kim Chi đặt chén xuống:

“Tiêu , về đề nghị của ngươi,  suy nghĩ kỹ, quả thật là khả thi.

khi mười phần chắc chắn, thể đồng ý.

Triệu thị chúng thể mạo hiểm chỉ vì .”

 

Tiêu Chân lộ vẻ “quả nhiên là ”:

“Ta hiểu lo lắng của Triệu , cũng thật lòng hợp tác.

Nếu , đưa đến một nơi.”

 

Thôi Oánh siết chặt hai tay.

Rốt cuộc Tiêu Chân điều tra gì, thể tự tin mang bọn họ xem con bài tẩy của ?

 

Tần Kim Chi giả vờ chần chừ một chút, đó đáp:

“Được.”

 

Ba lên xe, mắt Tần Kim Chi và Thôi Oánh vẫn che kín.

 

Tiêu Chân cất lời:

“Việc kinh doanh ở Cô Tô của Triệu gia các ngươi thành công đến , ngờ gia chủ là một nữ tử.”

 

Lòng Thôi Oánh chấn động:

Lẽ nào lớp ngụy trang vạch trần?

 

Nàng khẽ dịch sát Tần Kim Chi.

 

Tần Kim Chi nhạt:

“A tỷ  vất vả quán xuyến Triệu gia, chỉ chia sẻ vài phần lo toan.

Nếu thể đưa sản nghiệp Triệu gia tiến Kinh thành, nàng sẽ khổ sở như thế nữa.”

 

Tiêu Chân vẻ như thể chuyện trò thường nhật:

“Có thể quán xuyến cơ nghiệp lớn như , chắc hẳn a tỷ của Triệu cũng là nữ trung hào kiệt.

Không tính chuyện hôn nhân ?”

 

Tần Kim Chi lắc đầu:

“Phụ mẫu của chúng  mất sớm, đám bên đều do a tỷ nuôi lớn.

Vì chúng mà nàng lỡ mất tuổi bàn hôn sự.”

 

Tiêu Chân :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-173-dan-lang-kha-nghi.html.]

“Không a tỷ của thích mẫu nam nhân thế nào, nàng quả thật khiến khâm phục.”

 

Thôi Oánh khẽ dùng khuỷu tay thúc nhẹ Tần Kim Chi bên cạnh.

Nếu đang đóng kịch Tiêu Chân, nàng thật sự xem mặt dày đến mức nào.

Diễn cũng lười diễn nữa, đây rõ ràng là cưới cả cái kho bạc về nhà.

 

Tần Kim Chi chỉ mỉm :

“Chuyện của a tỷ, đến lượt chúng xen .”

 

Tiêu Chân thoáng chút hứng thú:

“Nếu dịp, bản vương nhất định gặp vị nữ tử truyền kỳ .”

 

Tần Kim Chi vẫn giữ nụ giữ lễ:

“Nhất định.”

...

 

Xe ngựa suốt gần ba canh giờ mới dừng .

 

Tiêu Chân :

“Triệu , đến , thể tháo vải đen xuống.”

 

Tần Kim Chi và Thôi Oánh gỡ khăn che mắt, ba lượt xuống xe.

Chỉ thấy xe ngựa dừng cửa một trại lớn.

 

Một ăn mặc như dân làng vội nghênh đón:

“Chủ tử, ngài đến .”

 

Tần Kim Chi vẻ kinh ngạc Tiêu Chân.

 

Tiêu Chân bước lên phía :

“Người trong trại cả ?”

 

Người đáp:

“Đang luyện tập cả.”

 

Thôi Oánh bóng lưng tên “dân làng”, ghé sát Tần Kim Chi, hạ thấp giọng chỉ đủ cho hai :

“Dân làng .”

 

Tần Kim Chi cũng thấy .

Y phục vấn đề, nhưng khí chất lam lũ của kẻ lao động quanh năm.

Hơn nữa, chân “dân làng” rõ ràng công phu.

 

Tiêu Chân dẫn hai lên đỉnh núi.

Nhìn xuống , trong sân rộng của trại, chi chít “dân làng” đang cầm vũ khí luyện tập.

 

Tần Kim Chi hỏi:

“Tiêu , đây là…?”

 

Tiêu Chân mỉm :

“Chẳng Triệu lo lắng việc bản lĩnh đối đầu thế gia ?

Đây chính là vốn liếng của .”

 

Tần Kim Chi các kho chứa trong trại, đám “dân làng” bên .

Ước chừng, ít nhất cũng ba nghìn .

Tiêu Chân chiếm lĩnh cả một trại ba nghìn dân để phục dịch cho .

 

Thôi Oánh nhỏ giọng:

“Những đều .”

 

Tiêu Chân đột nhiên đầu, khiến nàng giật thót.

Hắn hỏi:

“Triệu thấy thế nào?”

 

Tần Kim Chi giả vờ kinh hãi:

“Tiêu nuôi tư binh, việc lớn như , dễ dàng cho chúng ?”

 

Tiêu Chân mỉm  :

“Vì tin Triệu thông minh.”

 

Mật thám của báo , Triệu gia Cô Tô quả thật là đại hộ, nhưng chẳng danh môn thế gia gì.

Gia chủ là nữ tử, một con cừu béo chỗ dựa, chẳng qua chỉ thể mặc c.h.é.m g.i.ế.c.

Hắn sợ bọn họ tố giác.

 

Nếu bọn họ hiểu chuyện mà hợp tác, còn thể giành chỗ ở Kinh thành.

Nếu , chỉ việc nuốt trọn Triệu gia.

 

Tần Kim Chi xuống trại rộng lớn, liền :

“Vậy xin Tiêu sớm an bài.”

Nói , nàng lấy từ trong tay áo một tờ ngân phiếu mười vạn lượng:

“Đây là chút lòng thành, mời các uống rượu.

Khi chuyện thành công, chúng cùng thiết yến.”

 

Tiêu Chân nhận ngân phiếu, đắc ý:

“Triệu yên tâm, bản vương tuyệt đối sẽ khiến ngươi thất vọng.”

...

 

Trên đường về, Tần Kim Chi và Thôi Oánh trò chuyện vui vẻ cùng Tiêu Chân.

Hắn đưa hai về Thiên Hương lâu, còn hẹn ngày gặp .

 

Hai từ cửa , lau sạch lớp phấn son, từ cửa .

 

Vừa lên xe, Thôi Oánh liền :

“Trại đó . Toàn bộ đất đai đều bỏ hoang.

Dù bọn họ việc cho Tiêu Chân, cũng thể mặc kệ ruộng vườn như thế.

Hơn nữa, chúng ở trong trại lâu như , thấy già, thấy nữ nhân, cũng chẳng thấy trẻ con.

Theo , quanh kinh thành thôn trại nào bỏ hoang di dời cả.”

 

Ánh mắt Tần Kim Chi lóe lên tia hàn quang:

“Chỉ một khả năng, bọn chúng g.i.ế.c sạch dân làng cũ, đó chiếm lấy trại .”

Loading...