TRẤN BẮC VƯƠNG PHỦ CÓ MỘT QUẬN CHÚA ĐIÊN - Chương 172: Cho Cả Nhà Ngươi Đoàn Tụ
Cập nhật lúc: 2025-10-21 07:37:29
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong mắt Thôi Oánh, Tần Kim Chi quả thật giống như đang giở trò huyễn thuật.
Mọi thứ đều là lấy sự tự tin chỗ dựa mà gạt .
Cái “Triệu gia ở Tô Châu” , tuyệt đối là thứ Tần Kim Chi nhất thời nổi hứng mà dựng lên để giúp Tiêu Chân.
Chỉ e là sớm nàng chuẩn từ lâu về .
Thôi Oánh hỏi:
“Ngươi sẽ thật sự buôn bán lụa ở Tô Châu chứ?”
Tần Kim Chi khẽ :
“Đã , là Triệu gia buôn bán lụa Liễu Quyên.”
Đấy, đó chính là thủ đoạn lừa gạt cao minh nhất.
Mỗi một câu đều là sự thật, chỉ điều, chính những sự thật là kẻ lừa đảo.
Thôi Oánh ghé sát :
“Ngươi xem, ngày mai Tiêu Chân sẽ tìm chúng bàn bạc chuyện gì?”
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Trước khi lôi kéo khác nhập hội với , chẳng lẽ khoe khoang chút bản lĩnh?
Hắn còn tưởng là lão Ngụy , chỉ dựa cái miệng mà thể hô nghìn quân vạn mã ?”
Thôi Oánh gật gù:
“Trước theo bên cạnh ngươi, còn tưởng đầu óc của mấy vị hoàng tử đều đủ dùng.
Nay mới , đầu óc họ đủ, mà là đủ để đối phó với ngươi.
Ai mà ngờ vị thập cửu hoàng tử chẳng hề lộ chút dã tâm , mà nuôi dưỡng cả một bọn thổ phỉ, thế mà trong Kinh thành một ai .”
Tần Kim Chi bật :
“Ta cứ xem như ngươi đang khen .”
Sắc mặt Thôi Oánh bỗng nhiên nghiêm túc:
“Tần Kim Chi, nếu gây họa, để cho ngươi một đống rắc rối, ngươi dọn dẹp hết ?”
Tần Kim Chi chống hai tay lên song cửa sổ:
“Ở Kinh thành , cho dù ngươi đ.â.m thủng cả bầu trời, bản quận chúa cũng thể vá cho ngươi.”
Thôi Oánh lặng im nàng một lúc:
“Thế… lụa Liễu Quyên , thể cho một tấm ?”
Tần Kim Chi chỉ bất lực:
“Dạo gần đây ngươi gặp Ngụy Lâm ?”
Thôi Oánh cọ trán lưng nàng, vòng vòng:
“A!!! Ta chỉ thôi mà~”
…
Tần Kim Chi rửa sạch lớp phấn son mặt, lộ diện mạo thật.
Chẳng bao lâu, tiểu đồng dẫn một ăn mặc kín đáo, chỉ chừa mỗi đôi mắt .
Cửa khép , liền cất tiếng:
“Tam ca!”
La Thừa Chí vén áo choàng, mặt lộ vẻ vui mừng.
Tần Kim Chi hiệu cho :
“Chưa ăn cơm ?”
La Thừa Chí gật đầu:
“Ta mới tan học ở Quốc Tử Giám.”
Tần Kim Chi :
“Được, ăn cơm cùng tam ca, lát nữa tam ca còn kiểm tra bài vở của ngươi.”
Thôi Oánh ở bên cạnh chớp mắt liên tục.
Tần Kim Chi giới thiệu:
“Bằng hữu của , Thôi Doanh, chữ Doanh trong ‘thắng bại’.
Ngươi thể gọi là Doanh ca.”
La Thừa Chí liền lễ phép gọi:
“Doanh ca.”
lúc , ngoài cửa bỗng vang lên tiếng La Hương Phấn:
“Thiên Hương lâu nhiều đầu bếp như , nhất định ăn bánh Hương Xuân do ?”
Cửa mở , mắt La Thừa Chí lập tức sáng rực:
“Nương!”
La Hương Phấn sững sờ, vội đảo mắt quanh một vòng, đó lập tức đóng sầm cửa.
“Sao con đến đây?”
Tần Kim Chi cất lời:
“Hài tử nhớ mẫu nên đến thăm, gì mà hỏi lắm thế?”
La Hương Phấn bước lên một bước:
“Lúc đến ai thấy ?
Chẳng , đợi bận xong sẽ tự thăm con ?”
La Thừa Chí ấm ức:
“ mà nương, lâu lắm con gặp .
Thư gửi cũng chẳng thấy hồi âm.”
La Hương Phấn sang Tần Kim Chi:
“Chẳng thư hồi âm nó .”
Tần Kim Chi xem như thấy:
“Thừa Chí, xuống ăn cơm .
Có ăn bánh Hương Xuân mẫu ngươi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-172-cho-ca-nha-nguoi-doan-tu.html.]
La Thừa Chí thấy sắc mặt mẫu đổi, dám .
Viền mắt La Hương Phấn đỏ hoe, đặt đĩa bánh Hương Xuân xuống bàn.
“Ăn xong thì mau .”
Tần Kim Chi :
“Ngươi cũng xuống ăn cùng .”
La Thừa Chí cẩn thận mẫu .
Nói đến mới nhớ, cuối cùng mẫu ăn cơm, cũng là dịp Tết năm .
Kể từ khi họ đến Kinh thành, gặp mẫu ngày càng ít.
Từ mấy ngày một , biến thành một tháng, ba tháng, nửa năm…
Mà La Hương Phấn cũng cho phép đến Thiên Hương lâu tìm .
Thôi Oánh thấy bầu khí ngột ngạt, đành gọi La Thừa Chí:
“Thừa Chí , cứ . La lão bản, Thừa Chí cũng đến , cùng ăn một bữa .”
La Hương Phấn thoáng qua ánh mắt mong đợi của con, cuối cùng cũng xuống một bên:
“Ngồi , ăn nhanh lên.”
La Thừa Chí mỉm gật đầu, cạnh mẫu :
“Nương, cũng ăn .”
Thế nhưng, còn kịp gắp thức ăn cho La Hương Phấn, nàng vội vã dậy rời .
Tần Kim Chi thấy La Thừa Chí lúng túng, liền :
“Ngươi cứ ăn , xem mẫu ngươi một chút.”
Nàng theo La Hương Phấn đến một gian khác.
Mắt La Hương Phấn đỏ hoe:
“Vì để nó đến Thiên Hương lâu?”
Tần Kim Chi ném bức thư hồi âm của nàng mặt:
“‘Bận việc, đừng nhớ’, đây gọi là thư hồi âm ?”
La Hương Phấn dùng khăn lau nước mắt:
“Cả cái Thiên Hương lâu , chuyện gì cũng đến tay .
Hơn nữa, kiếm càng nhiều bạc, chẳng đều để cho con , gì sai?”
Ánh mắt Tần Kim Chi lạnh :
“Nếu nó ngoài tiền bạc, mẫu nó chẳng để thứ gì, ngươi bảo nó nghĩ thế nào?”
Cuối cùng, La Hương Phấn cũng bật :
“Sau nó tham gia khoa cử, trạng nguyên, bước triều đường, tiến lên tể tướng.
Nếu để nó một mẫu từng tú bà, ngươi bảo nó còn chỗ ?”
Tần Kim Chi nhíu mày:
“Cho nên, ngươi định cắt đứt hết thảy, đó lặng lẽ tìm cái c.h.ế.t?”
La Hương Phấn chỉ mím môi, im lặng.
Tần Kim Chi hừ lạnh:
“Dẹp cái ý nghĩ vô dụng !
Nếu ngay cả phong ba nhỏ mà nó cũng vượt nổi, còn gì đến chuyện lên triều tướng.
Huống hồ, chẳng nó còn chống lưng ? Ngươi nghĩ ngợi vớ vẩn cái gì chứ?”
Nàng thẳng La Hương Phấn:
“Còn hai năm nữa mới đến khoa cử. Bất kể ngươi nghĩ gì, hết sống cho .
Nếu ngươi dám c.h.ế.t, sẽ cho cả nhà ngươi đoàn tụ ngay lập tức.”
…
La Hương Phấn theo bóng lưng nàng rời , lấy con hổ bông mang theo bên .
Đó là thứ nàng tự tay cho La Thừa Chí khi con còn nhỏ.
Nước mắt rơi xuống, thấm ướt cả khuôn mặt hổ con.
La Thừa Chí thấy Tần Kim Chi về, vội lên hỏi:
“Tam ca, mẫu giận ?
Ngươi giúp với mẫu , sẽ đến nữa.”
Tần Kim Chi hiệu bảo xuống:
“Mẫu ngươi giận ngươi , chỉ là chút chuyện nghĩ thông thôi.
Ăn cơm , lát nữa tam ca còn xem ngươi học đến .”
Thôi Oánh vội vàng phụ họa:
“ đấy, đúng đấy, mau ăn .”
Tần Kim Chi đùa:
“Ngươi còn thể thỉnh giáo Doanh ca ngươi nữa.
Tài học của cũng chẳng nông .”
Thôi Oánh gắp miếng bánh Hương Xuân La Hương Phấn đặt bát :
“Đừng tam ca ngươi linh tinh, mau ăn khi còn nóng .”
La Thừa Chí gật đầu.
lúc , La Hương Phấn bước , vẻ xúc động che giấu.
Nàng xuống cạnh con:
“Ăn , nương sẽ thường xuyên về nhà.”
La Thừa Chí lập tức vui vẻ gật đầu:
“Con , nương.”
Thôi Oánh ăn quan sát La Thừa Chí, ánh mắt hiện rõ sự nghi hoặc.
Mãi đến khi ăn xong, La Hương Phấn kéo La Thừa Chí đo vóc dáng, Thôi Oánh mới ghé tai Tần Kim Chi hỏi:
“Sao thấy Thừa Chí chút quen mắt thế nhỉ?”