TRẤN BẮC VƯƠNG PHỦ CÓ MỘT QUẬN CHÚA ĐIÊN - Chương 171: Mã Phỉ

Cập nhật lúc: 2025-10-21 04:59:20
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trưa hôm , Tiêu Chân thật sự phái xe ngựa đến đón hai .

Chỉ là bước lên xe, lập tức dùng vải đen bịt mắt họ .

 

“Công tử nhà , vị phận đặc biệt, mong hai vị chớ trách.”

 

Tần Kim Chi bình thản cất lời:

“Đi thôi.”

 

Xe ngựa nhanh chóng lăn bánh.

Chỉ điều, đ.á.n.h xe phát hiện, từ lâu bám theo phía .

 

Xe ngựa chạy suốt gần một canh giờ mới dừng .

Một tiểu đồng dìu hai một tòa trạch viện.

Lại thêm chừng một nén nhang, tiểu đồng mới tháo tấm vải đen mắt họ .

 

Chỉ thấy Tiêu Chân mặc cẩm bào thêu hình mãng long*, gương mặt đầy ý hai .

 

Tần Kim Chi giả vờ nhíu mày:

“Dung , đây là ý gì?”

 

Tiêu Chân bước lên phía :

“Triệu chớ trách, thực sự là do phận của Dung mỗ phần đặc biệt, bất đắc dĩ mới dùng hạ sách .

Thật giấu gì hai , chính là thập cửu hoàng tử Tiêu Chân.”

 

Thôi Oánh vẻ kinh ngạc, thốt lên:

“Cái gì? Hóa Dung là hoàng tử!”

 

Tần Kim Chi liền tiếp lời:

“Chỉ e là từ nay chúng dám cùng thập cửu hoàng tử xưng gọi nữa .”

 

Tiêu Chân vội :

“Triệu chớ trách, tình thế hôm qua quả thật đặc thù, cùng nhị vị gặp như cố nhân.

Nếu , hôm nay cũng chẳng để lộ phận thật mà gặp mặt.”

 

Tần Kim Chi hỏi:

“Vậy mà thập cửu hoàng tử dẫn chúng đến bái phỏng là…?”

 

Tiêu Chân mỉm :

“Nếu nhị vị chê, cứ gọi một tiếng Tiêu .

Đã mời nhị vị đến đây, các ngươi gặp, tự nhiên chính là bản hoàng tử.”

 

Tần Kim Chi cùng Thôi Oánh liếc .

Tần Kim Chi hỏi tiếp:

“Thập cửu hoàng tử là ý gì?”

 

Tiêu Chân hiệu hai xuống:

“Triệu đem việc buôn bán ở Tô Châu Kinh thành, hợp tác cùng ?

Trong thiên hạ , còn gì bảo đảm hơn hoàng thất?”

 

Tần Kim Chi , trầm ngâm một lát, đó lên tiếng:

“Thập cửu hoàng tử, xin thứ cho thẳng.

Thế lực Kinh thành rối rắm, phía mỗi vị hoàng tử đều thế gia chống lưng.

Không thập cửu hoàng tử nương nhờ thế lực nào?

Triệu gia chỉ là dân thường, chỉ mong kiếm chút bạc, tuyệt nhiên dính tranh đấu của hoàng thất.”

 

Tiêu Chân mỉm :

“Triệu thông minh, cũng cần vòng vo.

Rất nhanh thôi, Kinh thành sẽ dậy sóng.

Huynh cũng rõ, nương nhờ khác, cuối cùng đều thoát khỏi phe cánh các hoàng tử.

Triệu , nếu nhầm phe, e rằng vạn kiếp bất phục.”

 

Sắc mặt Tần Kim Chi trầm xuống:

“Làm thập cửu hoàng tử thể bảo đảm bản luôn vững chốn thượng kinh?

Tuy ở xa tận Tô Châu, nhưng cũng chẳng tin tức.

Thái tử đang độ cường thịnh, lục hoàng tử thanh danh vang dội, nhị hoàng tử mới phong vương, còn thập thất hoàng tử  mẫu phi là sủng phi của bệ hạ.

Dù xét thế nào, bọn họ đều cơ hội lớn hơn ngươi.

Nếu thực sự nương nhờ, bên cạnh bốn vị hẳn là sẽ lợi thế hơn bên cạnh ngươi nhiều.”

 

Tiêu Chân ha hả:

“Triệu thẳng thắn, bản hoàng tử thưởng thức. Như lời , tự cách lập .

Có điều, hỏi , từng nghĩ đến việc biến nghề tơ lụa của Triệu gia thành nhất thiên hạ ?”

 

Tần Kim Chi liếc :

“Ý ngươi là hoàng thương?”

 

Tiêu Chân gật đầu :

“Quả nhiên Triệu lanh lợi, đúng thế, hoàng thương.”

 

Tần Kim Chi nhạt:

“Thập cửu hoàng tử thật đùa, thiên hạ ai chẳng rõ hoàng thương đều do các thế gia thao túng.

Triệu gia vốn thị tộc, ngay cả tư cách lựa chọn còn chẳng , gì đến thiên hạ nhất?”

 

Tiêu Chân nghiêm mặt:

“Bình thường Triệu vận chuyển tơ lụa khắp nơi, là dùng cách nào?”

 

“Tất nhiên là xe ngựa.”

 

“Thế thì, xe ngựa vận chuyển sợ nhất là gì?”

 

Ánh mắt Tần Kim Chi lóe lên ý , dường như hiểu chỗ dựa của Tiêu Chân là gì.

Thôi Oánh cũng cúi mắt che giấu ý nơi khóe miệng.

 

Quan trọng nhất trong việc vận chuyển hàng hóa chính là sợ gặp mã phỉ.

Thường thì sẽ mời tiêu cục hộ tống, ngoài  còn hộ vệ gia tộc theo sát.

Bởi một khi mất hàng tổn thất, chính là mất một khoản bạc khổng lồ, thậm chí còn thể khiến thương gia tổn hại gốc rễ.

 

Tiêu Chân sắc mặt Tần Kim Chi, :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-171-ma-phi.html.]

“Quả đúng như Triệu đoán. Rất nhanh thôi sẽ đến kỳ tuyển chọn hoàng thương.

Nếu hàng hóa của các gia tộc ứng tuyển khác đều xảy vấn đề,  chẳng chỉ Triệu gia mới đảm đương vị trí hoàng thương năm nay ?”

 

Nụ mặt Tần Kim Chi càng đậm.

Tất cả thế gia, trong đó dĩ nhiên cả Trịnh gia, một khi còn một thương hành thế gia tham dự, thương hộ bình thường tuyệt đối khả năng thắng cử.

Cũng tức là , đám mã phỉ là Tiêu Chân nuôi lưng Tiêu Uẩn.

 

Tần Kim Chi hỏi:

“Vậy Tiêu gì?”

 

Tiêu Chân đáp ngay:

“Triệu đúng là sảng khoái.

Nếu Triệu gia thắng cử hoàng thương, bản hoàng tử lấy năm phần lợi.”

 

Thôi Oánh nghiến răng, trong lòng thầm mắng:

Tên Tiêu Chân thật tham lam, mở miệng đòi năm phần!

 

Tần Kim Chi trầm ngâm chốc lát.

 

Tiêu Chân :

“Triệu cho rằng bản hoàng tử quá tham lam ?

, một khi trở thành hoàng thương, lợi ích thu tuyệt đối chỉ là chút bạc .

Hơn nữa, cũng chẳng bộ bạc đều  túi , tay còn cần ban thưởng.”

 

Tần Kim Chi gật gù:

“Tiêu lý. cho phép Triệu mỗ hỏi thêm, việc liệu mười phần chắc chắn ?

Triệu gia chỉ là dân thường, đắc tội nhiều thế gia như quả thật gánh nổi.”

 

Tiêu Chân lớn:

“Triệu cứ yên tâm, việc vạn phần chắc chắn, tuyệt đối xảy sơ suất.”

 

Tần Kim Chi vẫn tỏ vẻ do dự:

“Không liệu cùng thể về bàn bạc thêm.

Chuyện hệ trọng, cần suy tính kỹ.”

 

Tiêu Chân thấy Tần Kim Chi vẫn do dự, liền hỏi:

“Triệu còn lo ngại điều gì?”

 

Tần Kim Chi quanh một vòng.

 

Tiêu Chân cất tiếng:

“Đây là tư trạch của , Triệu cứ việc yên tâm .”

 

Tần Kim Chi tiến lên một bước:

“Tiêu , nếu tất cả đều xảy sự cố, chỉ riêng mỗi Triệu gia bình an, e rằng khó tránh nghi ngờ.

Đến khi thế tộc trả đũa, Triệu gia chịu nổi.”

 

Tiêu Chân khoát tay:

“Triệu yên tâm. Quan phụ trách thẩm duyệt hoàng thương là Dung đại nhân, chính là cữu phụ của .

Tất cả thông tin ứng tuyển đều sẽ giao cho . Ta sẽ dặn cho vài thương hộ hàng hóa kém lọt qua.

Đến khi , ngươi vượt lên từ đám đó, tất nhiên sẽ  kẻ hoài nghi.”

 

Tần Kim Chi chau mày:

“Không tin Tiêu , nhưng hộ vệ của các thế gia đều là cao thủ.

Tiêu thật sự bảo đảm vạn vô nhất thất**?”

 

Tiêu Chân mỉm :

“Triệu sợ của địch nổi bọn họ ?”

 

Tần Kim Chi thở dài:

“Liên quan đến sự tồn vong của Triệu gia, Triệu mỗ dám đem tính mạng cả nhà đặt cược.”

 

Tiêu Chân im lặng một lát.

 

Ý của Tần Kim Chi quá rõ ràng:

Muốn lợi thì cho khác thấy thực lực.

 

Hắn bèn :

“Vậy thì thế , nhị vị hãy về thương nghị .

Ngày mai giờ cho câu trả lời, thế nào?”

 

Tần Kim Chi gật đầu:

“Triệu mỗ cũng ý đó.”

 

Hai đưa về Thiên Hương lâu.

 

Thôi Oánh hỏi:

“Tiêu Chân nghi ngờ ?”

 

Tần Kim Chi lắc đầu:

“Ta càng chần chừ, càng nghi.”

 

Thôi Oánh hồ nghi:

cho dù hôm nay nghi ngờ gì, ngày mai cũng sẽ tra thôi.

Tùy tiện hỏi một chút, sẽ ở Tô Châu Triệu gia nào.”

 

Tần Kim Chi mỉm :

“Không, Tô Châu thật sự Triệu gia.”

 

*蟒袍 (mãng bào):  “áo bào thêu hình mãng long”.

Là triều phục (áo lễ) thêu hình rồng năm móng hoặc ít hơn, dùng để phân biệt phận quý tộc.

Trong chế độ y phục thời xưa (đặc biệt là Minh - Thanh):

Hoàng đế mặc long bào (áo thêu rồng năm móng).

Thân vương, hoàng tử, công hầu chỉ mặc mãng bào (áo thêu rồng bốn móng, còn gọi là “mãng long”).

Nếu dân thường tự ý mặc “mãng bào” là phạm tội mạo phạm hoàng quyền.

 

**vạn vô nhất thất: tuyệt đối chính xác, sai sót, thể thất bại.

Loading...