TRẤN BẮC VƯƠNG PHỦ CÓ MỘT QUẬN CHÚA ĐIÊN - Chương 170: Giới Thiệu

Cập nhật lúc: 2025-10-21 03:02:49
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe ngựa dừng Thiên Hương Lâu.

La Hương Phấn đợi sẵn ở cửa.

 

“Triệu công tử, ngài về . Hôm nay cần gọi Tú Chi cùng ngài ?”

 

Tần Kim Chi tự nhiên đáp:

“Không cần, hôm nay khách. Chuẩn cho một gian bao, dọn thêm rượu và thức ăn.”

 

La Hương Phấn phẩy chiếc khăn lụa:

“Được, nô gia lập tức chuẩn cho ngài.”

 

Tần Kim Chi , với Tiêu Chân:

“Dung , mời.”

 

Đây là đầu tiên Tiêu Chân bước Thiên Hương Lâu.

Nói cũng hổ thẹn, là một hoàng tử, chẳng kham nổi tiêu phí ở chốn .

tin, đợi đến ngày đại nghiệp thành công, thiên hạ đều sẽ là của .

 

Ba băng qua đại sảnh, thẳng lên tầng cao nhất.

Bất chợt, Thôi Oánh dừng bước.

Tần Kim Chi theo ánh mắt nàng, khẽ nhếch môi, đó nhấc chân tiếp.

 

Thôi Oánh thu hồi ánh mắt, lạnh.

Người nhi tử phụ kỳ vọng nhất, vị nhị ca mà nàng từng xem trọng, thì cũng chỉ là kẻ thoát nổi ải hồng trần.

Bằng hữu bên cạnh là những công tử ăn chơi nổi danh ở Kinh thành.

Tại đây nàng từng nghĩ nhị ca sẽ khác biệt?

 

Là bởi nhị ca luôn an ủi nàng khi tài năng ai công nhận.

những lời an ủi , rốt cuộc là vì cái gì?

Sách lược nàng , phụ giao cho nhị ca, để mang công sức của dàng  công cụ nổi danh thiên hạ.

 

Nhị ca chính là kẻ hưởng lợi.

Một mặt dựa tài nguyên gia tộc, một mặt hút cạn tâm huyết của nàng.

 

Nhị ca cũng chẳng khác gì bao kẻ bình phàm vô dụng ở Kinh thành.

“Thân tình” chẳng qua cũng chỉ là xiềng xích để kiềm hãm nàng.

Phụ công nhận tài năng của nàng, nhưng chỉ vì nàng là nữ nhi mà phủi bỏ tất cả.

 

Nếu như , phụ

Vậy thì hãy thử xem, là nhi tử của mang vinh quang cho gia tộc, về gia tộc dựa nhi nữ mà sống sót.

 

Tần Kim Chi bắt nét mặt của Thôi Oánh, khóe môi nàng khẽ cong.

Loại nữ tử xuất thế gia như Thôi Oánh, khác hẳn những nữ nhân tầm thường.

Những ràng buộc kéo dài nhiều năm, cùng vô hệ lụy lưng khiến nàng khó lòng thoát khỏi gia tộc về mặt tình cảm.

 

Vậy thì, cứ để Thôi Oánh thấu hết thảy những tình cảm hư ảo .

Đó chính là điểm yếu, là tử huyệt của nàng.

Khi vứt bỏ tất cả, con d.a.o mang tên Thôi Oánh mới thực sự thể khai đao.

 

Thôi Oánh lập tức gọi La Hương Phấn mang lên Nữ Nhi Hương, loại rượu đặc chế của Thiên Hương Lâu.

Rượu ngọt mát, dư vị nồng hậu.

 

Nàng đoán, với phận như Tiêu Chân, e là nay còn từng bước chân nơi đây, càng đừng đến việc nếm qua loại rượu .

Không ai , tửu lượng của nàng , chỉ là phận "Thôi tiểu thư" cho phép nàng tùy tiện uống đến tận hứng.

 

Thân thể Tần Kim Chi thể uống rượu, vì chỉ Thôi Oánh cùng Tiêu Chân đối ẩm.

 

Tiêu Chân nâng chén:

“Triệu hai lên kinh là để du ngoạn ?”

 

Thôi Oánh thản nhiên đáp:

“Gia phụ dời một phần việc ăn lên Kinh thành, nên bảo đến dò đường .”

 

Tiêu Chân đảo mắt, trong lòng ngẫm nghĩ:

Quả nhiên, phần lớn thương nhân đất Tô Châu đều phú quý.

Phải  ăn lớn đến mức nào mới đủ sức vươn đến Kinh thành?

 

Hắn mỉm :

“Không gia nghiệp Triệu về phương diện nào?

Ở Kinh thành, Dung mỗ cũng ít mối quen, thể dẫn dắt giới thiệu một phen.”

 

lúc , Tần Kim Chi lên tiếng:

“Tơ lụa.”

 

Thôi Oánh lập tức rót thêm rượu cho Tiêu Chân:

“Dung thể cho , loại lụa nào  ưa chuộng nhất Kinh thành hiện nay ?”

 

Tiêu Chân nhướng mày.

Tơ lụa Tô Châu, nổi danh khắp thiên hạ.

Nếu họ Triệu gia sản như , chắc chắn thuộc hàng đầu ở đất Tô Châu.

 

Hắn kiên nhẫn đáp:

“Các tiểu thư thế gia ở Kinh thành hiện nay yêu thích nhất chính là Lưu Vân Cẩm.”

 

Thôi Oánh liếc Tần Kim Chi.

Từ khi nàng mặc bộ Lưu Vân Cẩm sân trong buổi đấu ngựa, loại vải liền trở thành trào lưu thịnh hành nhất Kinh thành.

 

Tiêu Chân tiếp lời:

“Có điều, gần đây thứ khó cầu nhất là lụa Liễu Quyên.”

 

Loại tơ mỏng như cánh ve, mặc lên sẽ thấy mát mẻ, may thành áo khoác khoác lên tựa như mây phủ, mỗi bước đều bồng bềnh tiên khí.

Chỉ là thời gian dệt quá lâu, giá cả cực kỳ đắt đỏ.

Sản lượng khan hiếm, một tấc khó cầu.

 

Tần Kim Chi bình thản :

“Chúng  chính là lụa Liễu Quyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-170-gioi-thieu.html.]

Gần đây gia tộc cải tiến kỹ thuật, thời gian rút ngắn, sản lượng tăng nhiều.

Không rõ ở Kinh thành hiện nay, những tiệm vải nào đang bán loại lụa ?”

 

Tiêu Chân nghĩ ngợi:

“Hiện chỉ Dung Tú Trang cung ứng lụa Liễu Quyên.”

 

Tần Kim Chi gật gù:

“Thì .”

 

Tiêu Chân :

mà, Triệu , thế lực ở Kinh thành rối ren chằng chịt.

Nếu chỗ dựa, chen chân chia một chén canh cũng chuyện dễ dàng.”

 

Tần Kim Chi gật đầu:

“Tự nhiên là . Chúng vốn ở Tô Châu, thật sự nhiều nhân mạch ở Kinh thành.

Dạo cũng đang ý định sẽ đến bái phỏng một nhân vật lớn trong kinh.”

 

Thôi Oánh rót rượu :

“Dung rộng lượng, hiểu , kể cho chúng đại cục Kinh thành, để chúng khỏi mò mẫm như ruồi mất đầu?”

 

Tiêu Chân nhạt:

“Kinh thành quyền thế rải khắp, chủ yếu trong tay các thế gia.

Nếu tìm chỗ dựa, năm đại thế gia ở Kinh thành là lựa chọn hàng đầu.”

 

Tần Kim Chi thuận thế hỏi:

“Ý Dung là, ngoài thế gia, còn lựa chọn khác?”

 

Tiêu Chân cạn thêm một chén:

“Triệu quả là thông minh.

Ngoài thế gia, hoàng thất cũng là một chỗ dựa tệ.”

 

Thôi Oánh cố vẻ tiếc nuối:

“Triệu gia đời đời thương nhân, tuy ít tiền, nhưng thể kết giao cùng hoàng thất?

Thẳng thắn mà , ngay cả thế gia như , chúng gặp mặt thôi cũng khó khăn, huống chi là hoàng thất.”

 

Tiêu Chân đặt chén xuống:

“Ta và nhị vị  gặp hợp, nếu hai vị tin , ngày mai sẽ dẫn hai vị gặp một .

Sau đó, hai vị thể cân nhắc.”

 

Tần Kim Chi cùng Thôi Oánh đưa mắt :

“Không Dung giới thiệu cho chúng vị nào?”

 

Tiêu Chân bật :

“Cho Dung mỗ giữ bí mật chút .

Đảm bảo ngày mai hai vị sẽ thất vọng.”

 

Thôi Oánh :

“Vậy xin đa tạ Dung .

Nào, uống thêm chén nữa.”

 

Tiêu Chân dậy:

“Rượu thì thôi , ngày mai chúng gặp quan trọng, về chuẩn .

Đầu giờ ngọ, sẽ đến đón hai vị. Không hai vị thấy thế nào?”

 

Tần Kim Chi cũng lên:

“Vậy phiền Dung .”

 

Tiêu Chân chắp tay, cáo từ rời .

 

Tần Kim Chi mở cửa sổ, trông thấy một cỗ xe ngựa đến đón .

Thôi Oánh cầm bình rượu cùng chén rượu, tiến bên cạnh.

 

“Ngươi xem, ngày mai dẫn chúng gặp ai?

Nhị hoàng tử?”

 

Tần Kim Chi nhún vai:

“Chưa chắc.”

 

Lúc , La Hương Phấn đẩy cửa :

“Thế nào, hai vị công tử, hôm nay nghỉ ở Thiên Hương lâu ?”

 

Thôi Oánh dốc cạn chén rượu:

“Hắn mai sẽ đến đón, đêm nay đương nhiên là .

Ta cũng nếm thử mùi vị tiêu kim khố .”

 

Tần Kim Chi sang La Hương Phấn:

“Mấy hôm Thừa Chí gửi tin cho , lâu ngươi hồi âm .”

 

La Hương Phấn phẩy tay áo:

“Chẳng là gần đây bận rộn quá ?

Bao nhiêu việc ăn của ngươi đều để trông coi.

Ta còn kiếm tiền cưới thê cho nhi tử nữa chứ.”

 

Tần Kim Chi ngẩng cằm:

“Viết thư trả lời ngay.”

 

La Hương Phấn vẻ quan tâm:

“Đợi rảnh …”

 

Tần Kim Chi lập tức ngắt lời:

“Ngay bây giờ. Bằng ngày mai dẫn đến gặp ngươi.”

 

La Hương Phấn thôi, cuối cùng đành thỏa hiệp:

“Viết , sẽ ngay.”

 

Tần Kim Chi uống cạn chén ấm trong tay:

“La Hương Phấn, đừng chuyện dại dột.”

Loading...