TRẤN BẮC VƯƠNG PHỦ CÓ MỘT QUẬN CHÚA ĐIÊN - Chương 168: Hoàng Tử Tranh Vị - Lẽ Trời Hiển Nhiên

Cập nhật lúc: 2025-10-17 15:00:09
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi đôi mắt của Thôi Oánh bớt sưng, Tần Kim Chi liền dẫn nàng đến nơi ở của tỷ họ Hoa.

Hoa Mãn Khê và Hoa Mãn Lâu chia bước đến mặt mỗi , bắt đầu hóa trang.

 

Thôi Oánh nhắm mắt, để mặc Hoa Mãn Lâu chỉnh trang cho , tò mò hỏi:

“Lại sắp mở yến thưởng hoa ?”

 

Tần Kim Chi khẽ :

“Ngươi còn tâm tình mở yến thưởng hoa ?”

 

Thôi Oánh bĩu môi:

“Vậy chúng đang gì?”

 

Chẳng bao lâu, tỷ  họ Hoa cùng :

“Xong , quận chúa.”

“Xong , Thôi tiểu thư.”

 

Thôi Oánh mở mắt, lập tức sững sờ.

Đó là gương mặt của nàng nữa!

Đây là một gương mặt thiếu niên tuấn tú xa lạ.

Chỉ cần nàng lên tiếng, ngay cả Thôi phủ cũng thể nhận .

 

Quay đầu , Tần Kim Chi cũng biến thành một khác, gương mặt vô cùng khí.

 

Tần Kim Chi ném cho nàng một chiếc lọ nhỏ:

“Thoa cái lên tai, khi khô sẽ tạo thành một lớp màng mỏng, che giấu lỗ khuyên tai.”

 

Thôi Oánh nhận lấy, đổ chút cao bôi lên tai, tặc lưỡi thán phục:

“Đây là dịch dung thuật thần kỳ nhất mà từng thấy, còn chẳng cần đến mặt nạ da .”

 

Hoa Mãn Khê liền :

“Người đều cho rằng son phấn chỉ là để nữ tử trang điểm, nhưng nếu dùng đúng loại, đặt đúng chỗ gương mặt, sẽ hiệu quả bất ngờ.

Mặt nạ da dễ lộ, biểu cảm tự nhiên, nếp nhăn cũng dễ phát hiện.

Nếu dùng son phấn dịch dung, dù đối diện khác chuyện, cũng khó mà dung mạo thật.”

 

Hoa Mãn Lâu bổ sung:

“Chỉ một điều, son phấn kỵ nước, để mặt chạm nước.”

 

Thôi Oánh gật đầu:

“Ta nhớ .”

 

Tỷ họ Hoa đưa lên hai bộ nam trang.

 

Trong lúc y phục, Thôi Oánh hỏi:

“Rốt cuộc chúng sắp chuyện gì, còn cải trang thành khác?”

 

Tần Kim Chi nhướng mày:

“Còn vì mặt chúng ở Kinh thành quá dễ nhận .”

 

Thôi Oánh nghĩ nghĩ, quả đúng là .

Trong nữ tử ở Kinh thành, e rằng gương mặt nổi bật nhất cũng chỉ hai bọn họ.

 

Xe ngựa chở hai đến một lâu.

Tần Kim Chi mở quạt:

“A , thôi.”

 

Thôi Oánh thầm lẩm bẩm trong lòng:

Đáng ghét, nàng phẩy quạt phong lưu đến .

 

Tiểu nhị thấy hai liền chào:

“Nhị vị công tử đại sảnh là nhã gian?”

 

Tần Kim Chi ném cho một thỏi vàng:

“Bổn công tử chỉ chỗ nhất.”

 

Tiểu nhị lập tức vui mừng hớn hở:

“Ôi chao, công tử phận bất phàm.

Trong lâu của chúng , chỗ nhất tất nhiên là thiên tự bao ở lầu hai.

Mời nhị vị!”

 

Hai theo tiểu nhị lên thiên tự bao.

Trong phòng bày biện cực kỳ nhã nhặn.

 

Tiểu nhị kéo vách ngăn bao gian:

“Từ đây thể bao quát cả lâu.

Nếu nhị vị thích quấy rầy, tiểu nhân sẽ đóng ngay.”

 

Tần Kim Chi khoát tay:

“Không cần, hai chúng cũng xem thử công tử Kinh thành khác gì với Giang Nam Tô Châu.”

 

“Vâng! Vậy tiểu nhân dâng cho nhị vị ngay.”

 

Hai bên lan can, uống ngắm qua .

 

Thôi Oánh lấy quạt che mặt, ghé sát , hỏi:

“Chúng đang đợi ai thế?”

 

Tần Kim Chi khẽ hất cằm:

“Người đến .”

 

Thôi Oánh xuống, thấy một công tử khí chất thanh nhã bước , khoác bạch bào thêu trúc.

 

Nàng hồi lâu, chợt nhớ :

“Đây chẳng là… thập cửu hoàng tử?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-168-hoang-tu-tranh-vi-le-troi-hien-nhien.html.]

 

Tần Kim Chi nhàn nhã uống :

“Nhớ kỹ, bây giờ ngươi là thương nhân giàu đến từ Tô Châu, họ Triệu, là của .

Bất luận dùng cách nào, hãy quen với Tiêu Chân.”

 

Thôi Oánh cạn lời:

“Sao nào cũng đột ngột thế …”

 

Tần Kim Chi đặt chén xuống:

“Tiêu Chân sắp .”

 

Thôi Oánh mở quạt:

“Để ngươi xem phong thái của Triệu nhị công tử !”

 

Phong độ thật!

 

Nàng dậy bước .

 

“Dung công tử, hôm nay tất cả bao gian đều đầy, chi bằng công tử tạm nhã gian?”

Tiểu nhị chút khó xử Tiêu Chân.

 

Tiêu Chân ôn hòa:

“Được thôi.”

 

Tiểu nhị vui vẻ dẫn .

 

Lúc , Thôi Oánh từ lầu xuống:

“Tiểu nhị, cửa hàng ngọc khí lớn nhất Kinh thành ?”

 

Tiểu nhị thưởng vàng, đối với nàng vô cùng nhiệt tình:

“Công tử mua ngọc khí cổ ngoạn ?”

 

Thôi Oánh khoát tay:

“Sắp đến thọ yến của tổ mẫu .

Ban đầu, tìm một pho Phật ngọc Tử Sam, nhưng ca ca nó quá tầm thường.

Ta nghĩ Kinh thành chắc sẽ đồ quý hơn ở Tô Châu, nên tìm thêm một món nữa, đó sẽ dâng tặng cả hai.”

 

Trong đại sảnh, nhiều đều hít mạnh một lạnh.

Một khối ngọc Tử Sam nhỏ bằng ngón tay đáng giá nghìn vàng.

Nguyên một pho Phật ngọc Tử Sam, dù vạn lượng vàng cũng khó mà cầu .

Vậy mà thiếu niên là “quá tầm thường”.

 

y phục, đai lưng mang theo, cái nào cái nấy đều đáng giá cả thành trì, e rằng đúng là công tử nhà giàu từ Tô Châu tiến kinh.

Có điều… quá giàu !

 

Tiêu Chân thế, cũng liếc mắt nàng, ánh mắt chất chứa sự sâu xa.

 

Tiểu nhị lập tức :

“Công tử tài lực phi phàm, bằng đến Danh Chấn Hiên thử xem.

Đó là tiệm ngọc khí nổi tiếng nhất Kinh thành.

Nếu tìm ngọc quý hơn Tử Sam ngọc, chắc chắn ở đó sẽ .”

 

Thôi Oánh sảng khoái:

“Đa tạ!”

 

Nàng ngẩng đầu gọi lên lầu hai:

“Ca ca, cho một thỏi vàng.”

 

Sau đó sang với tiểu nhị:

“Thưởng cho ngươi.”

 

Nói xong, nàng liền xoay lên lầu.

 

Tần Kim Chi mỉm : Cũng lừa .

Nàng tiện tay ném một thỏi vàng xuống.

 

Tiểu nhị gần như quỳ xuống dập đầu:

“Đa tạ nhị vị công tử! Đa tạ nhị vị công tử!”

 

Thôi Oánh lên lầu, vị trí bên cạnh Tần Kim Chi:

“Lát nữa chúng Danh Chấn Hiên, Tiêu Chân chắc chắn sẽ đến đó để ‘tình cờ gặp gỡ’.”

 

Tần Kim Chi hài lòng nàng:

“Vì ngươi chắc ?”

 

Thôi Oánh thản nhiên uống :

“Là hoàng tử, quan trọng nhất chỉ hai thứ: Một là quyền, hai là tiền.

Hắn vốn là hoàng tử sủng ái, gần như mờ nhạt giữa các hoàng tử.

Đã quyền, tất nhiên cần nhiều tiền.

Ngươi bảo giả dạng thương nhân giàu từ ngoại địa, chẳng chính là mắc câu ?

Có điều ngờ, cũng dã tâm với ngôi vị .”

 

Tần Kim Chi nhướng mày:

“Làm ngươi Tiêu Chân cái ngôi vị ?”

 

Thôi Oánh tùy ý đáp:

“Bởi vì ngươi để mắt đến . Người mà ngươi để mắt đến, đều là giá trị, bất kể .

Nếu thực sự chỉ là hoàng tử nhàn tản, lẽ ngay cả tên ngươi cũng chẳng buồn nhớ.”

 

Tần Kim Chi khẽ , đặt chén xuống:

“Nói đúng lắm. trong mắt , bọn họ chẳng phân .

Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, đó là lẽ trời hiển nhiên.

Không hoàng tử nào là cái ngôi vị , chỉ là kẻ xui xẻo, chắn ngang đường thôi.”

Loading...