TRẤN BẮC VƯƠNG PHỦ CÓ MỘT QUẬN CHÚA ĐIÊN - Chương 164: Tặng người
Cập nhật lúc: 2025-10-08 12:12:41
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Y Y sớm đợi nổi. Nàng đưa qua một cái bình sứ.
Thôi Tử Du thản nhiên nuốt viên t.h.u.ố.c trong đó xuống.
Ngay đó, thể co giật, miệng sùi bọt mép, mạch m.á.u nổi lên, ngừng run rẩy.
Lưu Y Y bắt mạch cho Thôi Tử Du, chau mày.
Sau đó ghi chép vẽ vẽ quyển sổ.
Chừng nửa canh giờ trôi qua, nàng nhét một viên t.h.u.ố.c khác miệng .
“Lần xem như tiến bộ một chút, phản ứng còn kịch liệt như .
Vừa bắt mạch, cảm giác độc tố dường như vơi phần nào.
Ta về sẽ tinh chỉnh phương thuốc, tháng tiếp tục thử .”
Tần Kim Chi đang gật gù, liền thấy Thôi Tử Du gắng gượng bò dậy.
“A Âm, nàng vẫn chứ?”
Tần Kim Chi tỏ tán thưởng:
“Thôi đại nhân quả là tình si, bản thành thế mà còn lo cho A Âm.
Nếu nhất định báo thù các ngươi, e là cũng các ngươi cảm động mất.”
Thôi Tử Du cung kính hành lễ:
“Quận chúa, từ đầu gặp A Âm năm mười sáu tuổi, đem lòng ái mộ nàng.
Chỉ tiếc là, trách nhiệm với gia tộc định sẵn rằng thể cưới nàng.
Là sự nhu nhược của để nàng gả cho kẻ khác.
Cho nên, khi trưởng đưa chủ ý hoang đường , hồ đồ mà gật đầu.
Ta yêu nàng, nguyện vì nàng mà hi sinh tính mạng.
A Âm là nữ tử sinh vì tình yêu, nàng yêu , sẽ còn sống mãi.
Ta với Tần thế tử, với . Vậy nên sự báo thù của , đều chấp nhận.
Chỉ cầu xin, hãy để A Âm sống tiếp.”
Tần Kim Chi vỗ tay :
“So với Thôi thừa tướng thì Thôi đại nhân thành khẩn hơn nhiều.
Cứ yên tâm, , chỉ cần ngươi còn hữu dụng, nhất định sẽ giữ mạng cho Diêu Diệu Âm.
Hai kẻ uyên ương hoang dã các ngươi bao nhiêu thời gian, còn xem ở ngươi thôi.”
Thôi Tử Du nuốt ngược dòng m.á.u nơi cổ họng xuống:
“Thôi mỗ rõ.”
Xe ngựa rời Thôi phủ, Lưu Y Y vẫn đang lật xem cổ tịch.
“Những ngày , ngươi ở Thái y viện thế nào?”
Lưu Y Y ngẩng đầu:
“Cũng bình thường thôi, nước giếng phạm nước sông.
Yên tâm, nếu cần thiết, cũng ỷ thế h.i.ế.p .
Dù nữa, còn ai cái đùi to vững chãi để ôm như chứ.”
Tần Kim Chi nhạt:
“Thương thế của A Giao và A Man ?”
Lưu Y Y ngẩng lên, giơ ngón cái:
“Thể thuật của A Giao và A Man quả là uổng công rèn luyện!
Máu me đầy , mà chẳng máu của họ, chỉ thương nhẹ thôi!”
Tần Kim Chi :
“Nếu thế thì, cùng xem một chút.”
Hồ A Giao và Hồ A Man đang ở tại Thiên Điểu ty.
Khi Tần Kim Chi đến, hai tỷ đang bôi t.h.u.ố.c cho .
Thấy xung quanh ai, Hồ A Man hì hì gọi:
“Lão Tần, các ngươi đến .”
Tần Kim Chi xuống cạnh bàn:
“Thương thế thế nào?”
Hồ A Man lưng :
“Vết thương nhỏ thôi, ở Thương Châu còn từng nặng hơn nhiều.”
Hồ A Giao bước lên :
“Kim Chi, là tỷ liên lụy ngươi.
Ngươi còn ôm chí lớn, còn nhiều việc .
Nếu , cần lo cho chúng .”
Hồ A Man cũng gật đầu:
“ !”
Tần Kim Chi dậy, tặng mỗi một cái gõ lên đầu:
“Người c.h.ế.t thì chẳng còn gì cả, gặp chuyện nhớ gọi hỗ trợ!”
Hai tỷ ôm đầu kêu:
“Biết !”
Tần Kim Chi hất cằm:
“Còn Vệ Tuyết Kỳ thì , nàng thế nào ?”
Hồ A Man liền đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-164-tang-nguoi.html.]
“Chuyện chắc chắn liên quan đến nàng .
Nếu , nàng cũng chẳng chạy đến Vương phủ tìm ngươi cứu chúng .
mà, cái lão cữu cữu của nàng…”
Tần Kim Chi nàng:
“Người ngươi c.h.é.m đầu ở Hòa Xuân Đài , là Hà Kỳ, nhi tử của Lễ bộ thượng thư Hà Lương Hãn.
Cữu cữu của Vệ Tuyết Kỳ xem là thuộc hạ của ông .
Có lẽ nắm chút manh mối, dùng hai ngươi để lấy lòng Hà Lương Hãn.”
Dưới Lễ bộ thượng thư là Lễ bộ thị lang.
Lễ bộ lang trung quyền Lễ bộ thị lang.
Chức Lễ bộ thị lang bỏ trống lâu, tên Vệ Thiên Phàm e là nhân cơ hội mà mưu cầu thăng tiến.
Tần Kim Chi nhớ lời Hồ A Man từng :
Mẫu của Vệ Tuyết Kỳ chính là đầu Tào Bang tại Thương Châu, tự xưng Long Mẫu, vẻ là đầy tham vọng.
Làm quan trong triều?
Hồ A Man cũng đầy nghi hoặc:
“Tuyết Kỳ chỉ đến Kinh thành tìm thích, hỏi kỹ.
Nào ngờ, cữu cữu nàng thuộc phe đối địch với .”
Tần Kim Chi nhướn mày:
“Ngươi chịu thiệt lớn như mà tìm nàng gây sự, giống phong cách thường ngày của ngươi?”
Hồ A Man kiêu ngạo :
“Ta thông minh lắm! Việc lớn thế , thể đổi lấy một nhân tình thật lớn từ Vệ bang chủ!
Ngươi nghĩ xem, Bạch Tước am đông như , xuống núi chắc chắn sẽ chú ý.
đường thủy thì khác, chỉ cần Vệ bang chủ tay, thể thần quỷ đưa đến tận Kinh thành!”
Tần Kim Chi nàng, tỏ vẻ thể tin:
“Ngươi thật sự là A Man ư?”
Hồ A Man đập ngực:
“Hàng thật giá thật!”
Ba cùng lớn.
A Man sai, nếu âm thầm đưa bộ Bạch Tước am Kinh, chỉ cách đường thủy mới .
Vị Vệ Long Mẫu , nếu cơ hội nhất định gặp mặt.
Vệ Thiên Phàm dám tính toán đến của nàng, dù thể lấy mạng, cũng khiến trả giá.
Hắn chạm tay đến chức quan , thì cứ từ đó mà tính.
Lưu Y Y xem xét thương thế cho hai tỷ họ Hồ, đến tận khuya Tần Kim Chi mới rời Thiên Điểu ty.
Ngày hôm , Tần Kim Chi hiếm hoi thượng triều.
Không chỉ nàng, lưng còn mang theo tám Thiên Điểu Vệ.
Đây chính là đội vệ đầu tiên do Thôi Oánh huấn luyện riêng, phụ trách theo sát bảo vệ bệ hạ.
Trước chỉ một nàng, chẳng qua là vì huấn luyện xong.
Tám vệ lượt quanh hoàng đế.
Đỗ Trọng lập tức lên tiếng:
“Bệ hạ, thế còn thể thống gì?”
Ngụy Sát liếc mắt:
“Lão già , cứ âm hồn bất tán thế? Bệ hạ gì còn đến lượt ngươi ?”
Đỗ Trọng thèm để ý đến Ngụy Sát:
“Bệ hạ, mấy hôm Kim Chi quận chúa triều là trái tổ chế.
Nay nàng mang nhiều nữ tử thế lên triều, thật đúng là ‘mẫu kê tư thần, mẫu kê tư thần’!”
(ý bảo gà mái gáy sáng, loạn hết )
Ngụy Sát ghé sát ông :
“Lão già chọc điếc , đáp lời nữa?”
Đỗ Trọng tức giận chỉ thẳng mặt Ngụy Sát:
“Lão bất tử , thôi ngay cái trò càn quấy đó !
Ta cùng bệ hạ đang bàn việc chính sự, rảnh rỗi mà tranh cãi với ngươi!”
Ngụy Sát nhàn nhã:
“Khí thế thật to quá, trong nhà c.h.ế.t ?”
Đỗ Trọng hừ một tiếng, mặt , nào cũng ông cho thua thiệt.
Ngụy Sát ung dung tiếp lời:
“Kim Chi quận chúa, lão thần hỏi ngươi, những là ai, cớ thể đường hoàng bước đại điện?”
Tần Kim Chi cất tiếng:
“Tám là tinh nhuệ trong Thiên Điểu Vệ, phụ trách theo sát bảo vệ an nguy cho bệ hạ.
Xin hỏi Ngụy đại nhân, nếu điện, thì họ để bảo vệ?”
Ngụy Sát nhướng mày:
“Đỗ thượng thư, ông chứ? Là bảo vệ bệ hạ!
Quả thật là chẳng rảnh rỗi cãi với ngươi!”