TRẤN BẮC VƯƠNG PHỦ CÓ MỘT QUẬN CHÚA ĐIÊN - Chương 163: Nước nhỏ đá mòn
Cập nhật lúc: 2025-10-08 11:27:33
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phụ , bánh mà , con mang về .”
Khi Thôi thừa tướng đang mặt đối mặt cùng Tần Kim Chi, Thôi Oánh gõ cửa gian phòng.
Nụ gương mặt Tần Kim Chi vặn vẹo, quái dị.
Nàng ngả , nghiêng nghiêng ghế mà .
Thôi Oánh đẩy cửa bước .
Dù Tần Kim Chi đang , nhưng Thôi Oánh vẫn cảm thấy khí căng như dây đàn.
Tần Kim Chi giống như con sói xám lớn đang chú thỏ con, mỉm đẩy chén đến mặt Thôi Oánh.
“Đi một chuyến cũng khát nhỉ, uống chén .”
Thôi Oánh gật đầu:
“ lúc đang khát.”
Nói , nàng liền đưa tay định lấy chén , bất chợt, Thôi thừa tướng quát lớn:
“A Oánh!”
Thôi Oánh giật , hoảng hốt hỏi:
“Phụ , ?”
Ánh mắt Thôi thừa tướng như ăn tươi nuốt sống Tần Kim Chi.
Nữ nhân đúng là một kẻ điên hơn kém!
Ông nghi ngờ những lời Tần Kim Chi là giả dối.
Thôi thừa tướng gằn giọng:
“Quận chúa đến gặp , bên chẳng thấy bóng dáng hộ vệ cả?”
Tần Kim Chi kiêu ngạo:
“Hừ, ông chỉ dọa nạt , giờ ông thể g.i.ế.c ?”
Nàng đưa tay huýt sáo một tiếng.
Ngay lập tức, ngoài cửa sổ ào mười bảy bóng .
“Long Vũ vệ mà phụ để .
Thôi thừa tướng thấy như đủ an ?”
Lông mày Thôi thừa tướng cau chặt:
“Long Vũ vệ chẳng theo thế tử tử trận ?”
Tần Kim Chi nhún vai:
“Không c.h.ế.t hết, còn đều ở đây.”
Long Vũ vệ vốn là những tử sĩ thể lấy một địch trăm.
Đám ám vệ mà ông mang theo căn bản là đối thủ của họ.
Thôi Oánh yếu ớt lên tiếng:
“Phụ , còn định bảo con gì?”
Ánh mắt Thôi thừa tướng đỏ ngầu, gân m.á.u nổi lên, chằm chằm Tần Kim Chi.
“Uống chậm thôi, nóng.”
Thôi Oánh gật đầu.
Tần Kim Chi bỗng phá lên :
“Ha ha ha ha ha ha!”
Nàng phắt dậy, vỗ một chưởng hất tung chén trong tay Thôi Oánh.
“Chén nguội , chẳng ngon nữa. Phủ còn rượu, hôm nay mời ngươi cùng uống.”
Thôi Oánh bĩu môi, đó cũng gật đầu.
Chỉ là Thôi thừa tướng nhận , trong mắt nhi nữ lóe lên một tia ảm đạm.
Tần Kim Chi ngẩng mặt đầy khiêu khích:
“Nhi nữ ngươi giờ là của .”
Nói xong, nàng lớn, dẫn Thôi Oánh rời khỏi gian phòng.
Thôi thừa tướng thở phào, phịch xuống ghế.
Một lúc , sắc mặt ông chợt biến đổi:
“Con sói quả nhiên là giỏi tính kế!”
Chẳng trách Tần Kim Chi đột nhiên nhắc đến trò chơi, thì lúc Thôi Oánh ngay ngoài cửa, đây là cố tình để nàng thấy cuộc trò chuyện .
Giờ Thôi Oánh hiểu rõ, phụ ruột vứt bỏ nàng!
Ông quả thật xem thường con sói .
Bất quá cũng , chỉ cần Tần Kim Chi c.h.ế.t, Thôi Oánh sẽ tự khắc trở về Thôi gia.
Đến lúc , ông sẽ bù đắp thật cho nàng!
...
Trên xe ngựa của Trấn Bắc vương phủ, Thôi Oánh hạ hết rèm xuống.
“Ngồi trong xe chuyện, bên ngoài thực sự chứ?”
Tần Kim Chi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu:
“Đương nhiên.”
Thôi Oánh sang một bên, bỗng òa lên nức nở:
“Aaaaaaaaaaa!”
Tần Kim Chi lấy tay bịt tai:
“Khóc cái gì thế!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-163-nuoc-nho-da-mon.html.]
Thôi Oánh chỉ nàng:
“Đồ xa! Đại xa! Ngươi rõ ở ngoài cửa, còn cố ý để ! Aaaaaaaa!”
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Sao phụ ngươi mới là kẻ ?
Là ông bảo ngươi uống mà.”
Thôi Oánh xong càng to.
Nàng , dù ngoài miệng phụ yêu thương nàng đến , trong lòng ông , nàng mãi mãi bằng nhị ca.
Chỉ là, tận tai thấy chính phụ buông bỏ , nỗi đau ai thể chịu nổi?
Tần Kim Chi rót cho nàng một chén .
Thôi Oánh chỉ chén , chỉ Tần Kim Chi, càng dữ dội hơn.
Tần Kim Chi hít mũi, tự uống cạn chén .
Nàng đưa Thôi Oánh về Trấn Bắc vương phủ.
Thôi Oánh xin một gian phòng, tự nhốt bên trong, chịu .
Tần Kim Chi cũng chẳng để ai quấy rầy nàng, về phòng, lấy lệnh bài Lãng Minh Nguyệt từng đưa.
Thứ đối với Tiêu Uẩn nhất định quan trọng, nếu , sẽ giấu kín như .
rốt cuộc lệnh bài dùng để gì?
Lệnh thông hành? Hay là lệnh bài phận?
Tần Kim Chi bỗng dậy:
“Vân Tước! Vân Tước!”
Vân Tước từ ngoài cửa bước .
Tần Kim Chi hỏi:
“Những thích khách bắt sống về, hiện giờ đang giam giữ trong địa lao ?”
Vân Tước gật đầu.
Tần Kim Chi lập tức thẳng đến địa lao.
Tất cả tử sĩ ở đây đều bẻ trật khớp hàm.
Răng giấu độc cũng lấy hết.
Không một ai mở miệng.
Nàng chỉ tên thích khách trông cứng rắn nhất:
“Trói lên ghế .”
Mắt che .
Hắn vốn tưởng rằng sẽ chịu sự tra tấn khốc liệt, nhưng chỉ cảm giác trán nhỏ một giọt nước.
Một lúc một giọt.
Tần Kim Chi lạnh giọng:
“Đây gọi là hình thủy giọt. Quá trình hề đau đớn, nhưng da đầu ngấm nước lâu ngày sẽ rụng tóc, thối rữa.
Nước sẽ nhỏ thủng cả xương sọ ngươi. Ngươi sẽ luôn tỉnh táo, lắng tiếng nước nhỏ gõ lên đầu, chậm rãi… chậm rãi… cảm nhận cái c.h.ế.t.
Đó chính là nước nhỏ đá mòn.”
Tác dụng quan trọng nhất của hình phạt là khiến ý chí con sụp đổ.
Nàng cũng chẳng đợi đáp , chỉ lấy lệnh bài lắc mặt bọn chúng:
“Ta chỉ một , hãy cho lệnh bài dùng để gì.
Ba ngày nữa, những kẻ còn sẽ kết cục giống .”
Tần Kim Chi cầm lệnh bài rời khỏi địa lao.
Đêm xuống, xe ngựa của Trấn Bắc vương phủ dừng ở cửa Thôi phủ.
Chỉ là Thôi Tử Du muộn, mặt còn nguyên vết sưng đỏ.
Tần Kim Chi thấy thế liền to:
“Haha! Thôi thừa tướng bề ngoài nhã nhặn như thế, ngờ cũng tay cơ ?”
Thôi Tử Du thành thật đáp:
“Huynh trưởng phát hiện đưa thư giả cho Phúc Sinh, khiến bỏ mạng, nên mới động thủ.”
Tần Kim Chi càng lớn:
“Trong Thôi phủ cũng nhân tình như ? Thật hiếm !”
Nhìn dáng vẻ của nàng, Thôi Tử Du nhớ đến lời của trưởng lúc chiều:
“Sao ngươi hồ đồ đến thế? Chỉ vì một nữ nhân mà mặc kệ !
Phúc Sinh còn vì thế mà c.h.ế.t! Hắn là bên cạnh ngươi mấy chục năm!”
Thôi Tử Du chẳng bận tâm đến gương mặt tát:
“Ta nợ A Âm nhiều, nàng gặp chuyện.”
Thôi thừa tướng gần như tin nổi:
“Tử Du! Nữ nhân đó cho ngươi ăn bùa mê t.h.u.ố.c lú gì?
Ngươi là trụ cột của Thôi gia! Chỉ vì một nữ nhân mà hồ đồ đến nước ?
Còn Tần Kim Chi , ngay cả mẫu ruột cũng thể lấy để uy h.i.ế.p khác.
Ngươi đang cùng hổ bạn! Nàng chính là kẻ điên! Một dã thú thể c.ắ.n c.h.ế.t tất cả chúng !”
Thôi Tử Du mặc kệ trưởng kéo giật, bình thản đáp:
“Huynh trưởng, từ năm mười sáu tuổi ái mộ A Âm.
Khi xưa, đồng ý với việc hồ đồ , cũng chỉ vì yêu nàng quá sâu.
Ta tuyệt đối để nàng xảy chuyện.
Còn Tần Kim Chi, nàng Thôi gia chúng hại đến nhà tan cửa nát, nếu nàng báo thù, cũng là lẽ đương nhiên.”
Thôi thừa tướng gần như dám tin đây là lời từ chính miệng ruột thốt .
“Cút cho !”