TRẤN BẮC VƯƠNG PHỦ CÓ MỘT QUẬN CHÚA ĐIÊN - Chương 162: Ngươi chọn ai

Cập nhật lúc: 2025-10-08 10:56:49
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôi thừa tướng khẽ, :

“Bao năm  bày mưu tính kế trong Kinh thành, từng để ngươi mắt.

lầm .”

 

Tần Kim Chi khẩy:

“Thôi thừa tướng mời đến, chỉ là để mấy lời nhảm nhí thôi ?”

 

Thôi thừa tướng dáng vẻ ngạo nghễ của Tần Kim Chi.

Rõ ràng là một gương mặt tuyệt sắc mỹ nhân, mà trong ánh mắt , ông như thấy bóng dáng của Tần Tử Nghi khi còn trẻ.

 

“Công bằng mà .”

Ông một cách chậm rãi.

“Xét trong hàng ngũ cùng thế hệ, khiến khâm phục nhất chính là Tần Tử Nghi.”

 

Tần Kim Chi nhạt, ánh mắt đầy mỉa mai:

“Ồ, ngươi ghen tị với phụ .”

 

Thôi thừa tướng khựng một thoáng, đó  thản nhiên đáp:

“Tuổi trẻ đúng là từng chút lòng đố kỵ. đó là nguyên nhân khiến Tần Tử Nghi c.h.ế.t.”

 

Tần Kim Chi , chỉ im lặng chằm chằm ông .

 

Một lát , Thôi thừa tướng mới :

“Nếu trách, chỉ nên trách rằng thế lực của Trấn Bắc quân quá lớn mà thôi.”

 

Tần Kim Chi bật , tiếng dần lớn,  kiêng nể:

“Thôi thừa tướng, ngươi xem là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa ?

Nói vài lời đạo mạo giả dối là rửa sạch m.á.u trong tay ?”

 

Nàng dậy, đến bên bàn, giọng lạnh lùng:

“Cũng chỉ là một đám lang sói tham lam, tìm cớ để đoạt thứ vốn thuộc về !

Các ngươi, những kẻ tự xưng là danh môn vọng tộc, cam lòng với hiện thế, trèo lên đầu cả hoàng quyền!

Phụ chỉ là ngăn cản các ngươi mà thôi.

Chỉ cần Trấn Bắc quân còn tồn tại, các ngươi vĩnh viễn thể toại nguyện.

Các ngươi chẳng qua chỉ là một lũ đạo tặc mưu đoạt ngôi vua!”

 

Thôi thừa tướng vẫn giữ vẻ điềm đạm, hề lời nàng chọc giận:

“Cho nên, ngươi bắt đầu trả thù các thế gia. Trước là Thẩm gia, đến Đỗ gia, giờ đến lượt Trịnh gia.

Ngươi mang A Oánh theo bên , cũng là để báo thù Thôi gia?”

 

Tần Kim Chi gật đầu:

“Tất cả những gia tộc từng tham dự vây diệt phụ , đều c.h.ế.t.

Thôi gia cũng ngoại lệ.

giống các ngươi,  sẽ tay với một đứa trẻ tám tuổi.

Thôi Oánh là chọn để ngươi chủ Thôi gia.

Nàng sẽ là thanh kiếm của … thanh kiếm dùng để c.h.é.m ngươi.”

 

Thôi thừa tướng , mặt thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo:

“Ngươi còn trẻ, kiêu ngạo là , nhưng quá sắc bén sẽ hại , cũng hại chính .”

 

Tần Kim Chi khẩy:

“Thôi thừa tướng, đến nước mà ngươi vẫn dám thừa nhận, ngươi đang sợ.

Khi xưa ngươi sợ phụ , nay ngươi sợ .

Ngươi sợ thật sự sẽ diệt hết các thế gia các .

Nếu , ngươi cần hạ đến gặp ?”

 

Thôi thừa tướng thầm thừa nhận, đứa nhi nữ , kẻ ông từng đặt trong ván cờ của , nay thành quân cờ nguy hiểm nhất trong tay Tần Kim Chi.

 

Tần Kim Chi chợt nheo mắt, mỉm :

“Ngươi phát hiện Thôi Tử Du trúng độc ?

Thế nào? Thứ ngươi khổ cực tìm , bách độc chi vương  cuối cùng rót bụng chính ruột của .

Là ngươi đau lòng vì chịu độc khổ, lo sợ thanh danh Thôi gia tan tành?”

 

Nàng ghé sát, khẽ:

“Ta đoán, là điều .”

 

Tần Kim Chi ung dung trở ghế, gác chân lên bàn, nheo mắt ông :

“Thế nào? Bộ mặt đạo mạo xé toạc, Thôi thừa tướng cảm thấy hổ chứ?

Hay là đang thầm tự đắc vì kế hoạch của thành công?”

 

Thôi thừa tướng khẽ:

“Chỉ là tính sót ngươi. Có lẽ năm đó giữ ngươi, đúng là sai lầm.

Ngươi mẫu ngươi cho ngươi uống Bích Lạc chi độc ?

Bởi hứa với bà , chỉ cần bà cho ngươi uống, sẽ để bà thất Thôi gia, quang minh chính đại ở bên Thôi Tử Du.”

 

Tần Kim Chi biến sắc:

“Là ngươi! Ngươi chịu bao đau đớn ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-162-nguoi-chon-ai.html.]

 

Nói xong, sắc mặt nàng đổi, nụ hiện lên môi:

“Thôi thừa tướng, diễn giỏi ?

Người sinh mẫu ruột thịt vì tình lang mà đầu độc chính con , đúng là bi kịch đáng thương.”

 

Thôi thừa tướng sững sờ, ngờ nàng thể như thế.

 

Tần Kim Chi bật lớn, ông đầy châm chọc:

“Thôi thừa tướng, ngươi quên ? Ta là kẻ điên!

Kẻ điên thì cảm tình?

À, còn một chuyện, ngươi lão quản gia trung thành của ngươi chịu tội ngươi ?

Vì lão thật sự gửi thư cho Thôi Lục.

mà, nếu thư đó là do ngươi sai khiến, Thôi thừa tướng, ngươi đoán thử xem ai là cho lão bức thư chí mạng ?”

 

Sắc mặt Thôi thừa tướng thoáng biến đổi.

 

Tần Kim Chi càng tươi hơn:

“Thôi thừa tướng, ngươi nghĩ rằng Thôi Tử Du trúng độc là do hạ?

Không , là tự nguyện uống đấy.

Đoán thử xem, vì cam tâm tình nguyện?”

 

Thôi thừa tướng nhíu chặt mày, như thể  tin nổi:

“Diêu Diệu Âm… c.h.ế.t?”

 

Tần Kim Chi bật như thể chuyện nực nhất thiên hạ:

“Xem ,   của ngươi giấu ngươi ít chuyện.”

 

Thôi thừa tướng trừng mắt nàng, giọng run nhẹ:

“Ngươi dám dùng Diêu Diệu Âm để uy h.i.ế.p Tử Du? Đó là mẫu ruột của ngươi!”

 

Tần Kim Chi hất cằm, hừ lạnh:

“Nói các ngươi đạo mạo giả nhân quả là sai.

Các ngươi hại , kẻ hại lấy đức báo oán.

Đôi khi cũng , là điên, các ngươi điên.”

 

Thôi thừa tướng khuôn mặt nàng, chỉ thấy mắt còn là một nữ tử, mà là một con sói trưởng thành, đang nhe răng với ông .

 

Mắt ông bốc lên sát ý:

“Trước ngươi thành công chỉ vì ai phòng ngươi.

Giờ , ngươi nghĩ còn để ngươi sống ?”

 

Tần Kim Chi nghiêng đầu, chỉ thái dương :

“Thôi thừa tướng, ngươi giam quá lâu nên đầu óc hỏng ?

Không ngươi tha cho , mà là,  sẽ tha cho ngươi!

Ngươi g.i.ế.c phụ , g.i.ế.c ngươi, đó chẳng là lẽ đương nhiên ?”

 

Thôi thừa tướng lạnh:

“Chỉ bằng ngươi?”

 

Tần Kim Chi gật đầu:

“Chỉ bằng .”

 

Nàng liếc cửa, thản nhiên :

“Hôm nay hiếm khi gặp Thôi thừa tướng, chi bằng… chúng chơi một trò chơi.”

 

Nói , nàng lấy từ hông một bình sứ nhỏ, đổ ít bột tách mặt.

 

“Đây là Đoạn Trường tán, uống thì m.á.u chảy tắc họng, ruột gan nát rữa.

Chén , ngươi thể chọn, cho Thôi Oánh uống, hoặc cho nhị nhi tử của ngươi, kẻ mà ngươi luôn tự hào là thiên chi kiêu tử  uống.”

 

Tần Kim Chi rạng rỡ, ánh mắt rực lên thích thú:

“Ta thử đoán xem, rốt cuộc ai mới là đứa con mà Thôi thừa tướng thật sự yêu nhất.”

 

Thôi thừa tướng cuối cùng cũng giận dữ, sắc mặt đỏ bừng:

“Hoang đường!”

 

Tần Kim Chi chẳng bận tâm, giọng bình thản như gió:

“Thôi Oánh sắp về . Nếu hôm nay nàng uống chén ...

Ta đảm bảo, đêm nay, nó sẽ bụng nhi tử ngươi!

Ngươi hiểu mà nhỉ,  , .”

 

Thôi thừa tướng đập bàn phắt dậy:

“Vô lễ! Ngươi tưởng Kinh thành là hoa viên của Vương phủ ngươi ?

Nếu ngươi dám động đến con , quyết tha cho ngươi!”

 

Tần Kim Chi càng phấn khích, tiếng vang lên lạnh như tiếng quỷ:

“Thôi thừa tướng, ngươi chọn ai?”

Loading...