TRẦM MÊ - Chương 67: Lễ cưới.
Cập nhật lúc: 2025-10-17 05:30:45
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không gian lễ cưới trang trí với gam trắng chủ đạo, điểm xuyết thêm màu xanh lam, cảnh toát lên vẻ trong trẻo, tinh khôi — hợp với tiết trời đầu hạ ở Bắc Kinh.
“Cô yên tâm, nếu hôm đó trời mưa, chúng còn phương án dự phòng.”
Người phụ trách lễ cưới đưa thêm một xấp bản thiết kế, giới thiệu cho Giang Thanh Vũ phương án bày trí khu đón khách và sảnh tiệc trong nhà.
Thực cô quá quan tâm đến những chi tiết đó, nhưng Cố Vân Dực thì kiên trì. Anh mê mẩn vẻ thanh nhã trầm tĩnh của Giang Nam, nhất quyết dựng nên một góc trời như thế giữa lòng Bắc Kinh.
Cuối cùng còn bổ sung thêm nhiều chi tiết: vài loài hoa cỏ đặc trưng của vùng Nam Quốc, yêu cầu vận chuyển bằng đường hàng đến đêm ngày cưới.
Xem xong bộ bản bố trí, họ trở về nhà cũng đến giờ trưa.
Giang Thanh Vũ chuyên tâm bản thảo, còn Cố Vân Dực thì việc tại nhà — hai hai bên, yên lặng mà hòa hợp đến lạ.
Dì Lý bưng trái cây lên, thấy cảnh tượng đó liền thở dài cảm thán: vợ chồng son mà chẳng quấn quýt lấy , ngược còn song song việc, cùng tiến cùng lui — đúng là nhà họ Cố dạy con giỏi thật.
Bất ngờ, vai cô một bàn tay to ấm áp đặt lên, ghế xoay kéo nhẹ, cả cô đưa đến bên cạnh.
“Có chỗ nào em ?”
Những bảng biểu công việc thu nhỏ xuống phía , trang web đang mở là các địa điểm du lịch thích hợp cho tuần trăng mật.
“Không bây giờ ,” khẽ xoa đầu cô, giọng nhẹ như gió, “đợi khi nào em , sẽ đưa em .”
Cả hai đều hiểu rõ, với tình trạng sức khỏe của Giang Hoa hiện tại, họ thể rời quá lâu.
Giang Thanh Vũ màn hình, những khung cảnh non nước bỗng trở nên nhạt nhòa trong mắt. Cô kéo một cửa sổ khác lên phía :
“Vậy… Ai Cập, ?”
“Được.”
Cố Vân Dực sớm đoán cô sẽ thích kiểu lãng mạn như Paris biển Aegean. Anh chẳng tỏ ngạc nhiên, càng hề phản đối.
Giang Thanh Vũ chằm chằm gáy một lúc bật khẽ.
Anh ngẩng đầu, thấy cô nhịn đến mức má lúm hằn sâu, liền hỏi:
“Sao ?”
“Chọc thôi, ai tuần trăng mật mà xem xác ướp chứ.”
Cô dứt khoát đóng cửa sổ, gõ vài chữ đưa cho xem.
“Provence nhé?”
“Ừ.”
Giang Thanh Vũ thẳng mắt , ánh sáng trong đôi mắt long lanh mà sâu thẳm:
“Đôi khi em cũng … đổi chút phong cách.”
Một cơn mưa đột ngột khiến nhiệt độ giảm mạnh, may mắn , ngày cuối cùng của tháng trời hửng nắng.
Bước sang tháng Năm, Giang Thanh Vũ mới chính thức cởi bỏ áo khoác, váy ngắn, để lộ đôi chân thon.
Bắc Kinh đúng là lạnh thật — rõ ràng sang xuân, mà gió vẫn cắt da.
Cô ngẩng đầu bầu trời xanh thẳm, những đám mây nhẹ trôi, phản chiếu trong đáy mắt cô màu lam và trắng hòa quyện.
Hôm trời mưa, Giang Hoa đột nhiên ngất xỉu. Cùng lúc nhiệt độ giảm, tâm trạng cũng trĩu xuống.
Giang Thanh Vũ khoác áo vest của Cố Vân Dực, co ro nơi hành lang bệnh viện, run rẩy chờ đợi, chỉ sợ đèn trong phòng tắt bác sĩ bước mang tin .
May , Giang Hoa qua khỏi cơn nguy hiểm.
Giang Thanh Vũ trời một lát, gió cũng lặng dần. Một chiếc lá rơi xuống vai cô, như đ.á.n.h thức những suy nghĩ đang phiêu du.
Cô chợt nhớ lý do trở về nhà hôm nay.
Chuyện “khó ”, cô rón rén thật nhẹ, để dì Lý Dương Huệ phát hiện, lặng lẽ bước phòng .
Phòng của Giang Hoa là căn sáng nhất trong nhà, ánh sáng tràn ngập, thứ đều thu tầm mắt.
Cô mở tủ, trong ngăn thứ hai chính là chiếc hộp sắt hôm nọ. Lần , vì Giang Hoa ngất đột ngột, nên kịp khóa .
Quan trọng đến mức … nên mới luôn mang theo bên ?
Chiếc hộp lớn, khá nhẹ.
Cô mở nắp — bên trong là một tấm ảnh cũ.
Trong ảnh, đàn ông mặc quân phục, ánh mắt hướng về ống kính, như thể đang thẳng cô.
Giang Thanh Vũ thoáng sững , khẽ lắc hộp kiểm tra. Bên trong chỉ tấm ảnh đó, hề ngăn ẩn vật gì khác.
Đây… là đàn ông mà cô luôn khắc khoải nhớ thương ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tram-me-psvk/chuong-67-le-cuoi.html.]
Năm cô còn nhỏ, chẳng nhớ rõ khuôn mặt ông , nhưng khí chất trầm , nghiêm nghị — quả thực thể lẫn .
Cô xoay cổ tay, ánh mắt dừng dãy địa chỉ ở mặt .
Hai ngày đám cưới, Giang Hoa xuất viện. Tay nghề của chuyên viên trang điểm khá — chỉ hai tiếng đồng hồ tỉ mỉ chỉnh sửa, bà trông chẳng khác gì bình thường.
Phông nền trắng xen xanh ngọc nắng ấm rực rỡ, gió nhẹ như tấm lụa mềm. Trước khi buổi lễ bắt đầu, Âu Ninh và Diệp An vẫn luôn ở bên Giang Hoa, mãi đến khi sắp cử hành nghi thức, bà mới bước đến cạnh Giang Thanh Vũ.
Giang Hoa chăm chú ngắm khuôn mặt con gái, khẽ phủ tấm voan trắng lên đầu cô. Khóe mắt bà ánh lên một tia sáng.
“Mẹ cùng con.”
Ở đầu bên của bãi cỏ, đàn ông mặc bộ vest trắng tinh giữa khung hoa rực rỡ, lưng với tất cả .
Gấu
Dù cách xa đến , vẫn thể thấy đôi vai đang run nhẹ. Bàn tay cầm hoa siết chặt thành nắm, khi thì đặt bên đường may quần, khi đưa lên chạm môi.
Anh vốn là ít khi để lộ cảm xúc mặt khác, nhưng giọt mồ hôi sắp thấm ướt thái dương chẳng thể che giấu nổi tâm trạng thật sự lúc .
Anh quá căng thẳng, tim như sắp nhảy khỏi cổ họng. Mọi cảm xúc hỗn loạn đều hiện rõ trong ánh mắt chập chờn — ngay cả mí mắt cũng nặng nề vì thấm mồ hôi.
Khách mời của buổi lễ họ hàng thích, lãnh đạo cấp cao của công ty, còn cả đối tác ăn thiết với nhà họ Cố. Ai nấy đều nhận sự hồi hộp của Cố Vân Dực, trong ánh mắt đều mang theo vẻ kinh ngạc.
Khi tiếng nhạc cất lên, thở khựng . Cử động cứng đờ như một máy mất kiểm soát.
Anh đầu — một , một — hướng ánh mắt về phía cuối lối .
Cô gái trong chiếc váy trắng đơn giản đang khoác tay Giang Hoa, mái tóc đen dài xõa vai, mỉm dịu dàng bước về phía .
Cô còn hơn cả trong trí tưởng tượng của . Giữa đám đông, cô sáng rực như ánh , khiến mắt như nóng lên, cay xè.
Đến khi cô mặt , vẫn hồn. Người dẫn chương trình còn kịp hỏi xong lời tuyên thệ, vội vàng : “Anh đồng ý.”
Cả khán phòng bật .
Bàn tay Giang Thanh Vũ khẽ siết lấy tay , gương mặt tươi tắn ửng hồng, mùi hương hoa dành dành thoang thoảng trong khí.
Người dẫn chương trình mỉm hỏi đến cô, Giang Thanh Vũ chớp mắt một cái, đôi đồng tử phản chiếu hình bóng chợt phủ một tầng sương ấm áp.
“Em đồng ý.”
Giống như ai đó bóp chặt trái tim, Cố Vân Dực cúi đầu, hôn lên môi cô dâu của . Từ khoảnh khắc thấy tấm ảnh đầu tiên của cô đến giây phút — tất cả đều như một giấc mơ dài.
Tiếng vỗ tay và reo hò vang khắp hội trường. Anh siết chặt vai cô, lòng ngập tràn cảm kích.
Anh ngờ may mắn đến — thể cưới một cô gái đến thế.
Khi mở mắt , tất cả niềm hạnh phúc vẫn còn nguyên vẹn, hề tan biến nụ hôn. Anh hóa thành kẻ mộng du nửa đêm, mà càng thấy hiện thực rõ ràng hơn bao giờ hết.
Ở hàng ghế đầu, Giang Hoa đó, bên cạnh là Cố Giang liên tục lau nước mắt.
Bà cha Giang Thanh Vũ, trao con gái tay sẽ chăm sóc cô suốt quãng đời còn . Nhiệm vụ cuối cùng trong đời của bà, đến đây coi như tất.
“Tiểu Hoa.”
Cố Giang thấy ánh mắt dần trầm xuống của bà, vội vàng cắt ngang.
“Chuyện qua bao nhiêu năm , đừng nghĩ nữa.”
Giang Hoa gật đầu.
Ngay lúc , sân khấu, Cố Vân Dực bỗng bế Giang Thanh Vũ lên theo kiểu công chúa, trong tiếng reo hò ồn ào của đám đông, ôm cô bước sảnh tiệc.
Ai nấy đều thấy rõ Cố Vân Dực vui mừng đến mức nào — nhưng cũng chẳng lấy lạ, dù thì “Cố tổng” nổi tiếng là cưng chiều vợ vô độ.
Anh vui mừng cưới , ai đến mời rượu cũng uống, uống đến khi bước chân lảo đảo vẫn chịu từ chối.
Khổ nhất là mấy khác.
Phù rể là phí Chiêu và Thẩm Phóng, phù dâu là Âu Ninh và Diệp An.
Phù dâu còn đỡ, chứ hai phù rể suýt nữa chuốc cho đến mức nôn.
Lúc đó, Tống Vũ Nhiên chỉ sờ bụng , thầm may mắn vì cô và lão Kỷ còn “tiểu bảo bối” trấn giữ ở nhà.
Tiệc tàn gần hết, Cố Chính Minh dẫn gia đình rời , chỉ còn đám trẻ tụm chơi đùa.
Giang Hoa Cố Chân chăm sóc, bà còn hứa chắc chắn sẽ về ngay để canh bà uống thuốc, nên Giang Thanh Vũ mới yên tâm nhất thiết theo về.
Sau khi đều , Giang Thanh Vũ dìu Cố Vân Dực — lúc say lắm — phòng nghỉ.
Trong phòng tắm như tiếng chuyện, nhưng khi họ bước , âm thanh lập tức im bặt.
“Ờ… cái đó…”
(Còn 8 chương nữa là full . Mai nhà Gấu sẽ up nốt nhé! Yêu cả nhà🥰)