TRẦM MÊ - Chương 64: Cưng Chiều.

Cập nhật lúc: 2025-10-17 05:07:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Thanh Vũ cảnh mắt, hốc mắt bỗng nóng lên.

định tránh , nhưng va một bức tường thịt.

 

Trên đó thoang thoảng mùi bạc hà dễ chịu. Dù trong phòng hai đàn ông mặc áo sơ mi gần như giống hệt , cô cũng chẳng thể nhận nhầm — chút do dự mà ôm lấy mặt.

 

Mọi sự chú ý đều dồn cả lên Giang Hoa, nên chẳng ai để ý đến hai vợ chồng trẻ đang mật với .

Cố Vân Dực bế cô lên, cô lập tức vòng tay qua cổ , cả đong đưa trong vòng tay rắn chắc .

 

Đi qua sảnh lớn ngoài, ánh sáng đổi, bóng tối và ánh nắng hoàng hôn xen lẫn khéo khiến đôi mắt ửng đỏ của cô thêm lý do để che giấu.

 

Một cánh cửa kính đóng , ngăn cách bộ âm thanh bên ngoài.

Cố Vân Dực xuống băng ghế dài, Giang Thanh Vũ gối đầu lên đùi , mặt là bầu trời ngập ánh hoàng hôn, vài cụm mây đỏ cuộn , vẽ thành những đường gấp nổi bật.

 

“Ngày mai đến công ty ?”

 

Cố Vân Dực khẽ cọ mũi cô, đáp: “Không, mai thử đồ cưới với em.”

 

Giọng điệu trách yêu dịu dàng, đầy cưng chiều.

 

Giang Thanh Vũ mấy hôm nay phần lơ đãng. Lúc họ trở Bắc Kinh, Âu Ninh gọi điện đến bữa tối, cùng Tống Vũ Nhiên tới thăm Giang Hoa.

 

Vì chuyện kịch bản , trong lòng Giang Thanh Vũ vẫn thấy áy náy.

Cô trốn phòng chứa đồ mới dám điện thoại.

 

Âu Ninh bên cũng hiểu rõ tình hình — hồi cấp ba, Giang Hoa từng ủng hộ việc Giang Thanh Vũ dành quá nhiều thời gian cho việc lách.

Ba họ bàn bạc, quyết định tối mai sẽ gặp để “thống nhất lời khai” mới đến nhà họ Cố thăm hỏi.

 

“Con ?”

 

Vừa cúp máy, Giang Thanh Vũ mở cửa liền bắt gặp Giang Hoa ngay bên ngoài.

Phòng chứa đồ ở sát phòng tắm, tay Giang Hoa còn vương nước, trông giống thấy cô chuyện điện thoại.

 

“Ra ăn cơm .”

 

Giang Hoa giọng bình thản, quả nhiên là thấy.

Giang Thanh Vũ thở phào, bước khoác tay .

Tay Giang Hoa khi rửa qua nước ấm, cũng thêm chút nóng.

 

Vốn dĩ hôm định ba cùng thử váy cưới, nhưng đến phút chót, Cố Vân Dực đổi ý.

 

Hôm , khi đưa liên hệ của Diệp An cho Thẩm Phóng, thoáng trầm ngâm dãy vô thức nhắc đến chuyện váy cưới.

Và kể từ đó, liền rơi “thế cục c.h.ế.t” mà Thẩm Phóng — đêm nào trong mơ cũng hiện lên bóng dáng con gái trong bộ váy trắng mỏng nhẹ, đêm nào thoát khỏi.

 

Anh từng thấy cô trong váy cưới thật ngoài đời, thế nên từ khi mơ thấy cảnh , đầu thấy cô xinh nhất là trong khung cảnh do chính tay chuẩn .

 

Giang Hoa cũng cùng.

Buổi hẹn với bạn dời lên buổi sáng, Âu Ninh tiện thể thử luôn váy phù dâu.

 

Tống Vũ Nhiên một tay xoa bụng, một tay cầm ly nước chanh, hương chua dịu lan khắp phòng thử đồ.

hai bạn thử váy, giọng cũng mang theo chút “chua” thật.

 

đúng là trao nhầm lòng .”

 

Âu Ninh liếc cô một cái: “Cậu m.a.n.g t.h.a.i với thì thôi đừng linh tinh nữa.”

 

Ngay khi tấm rèm kéo , hai đang lập tức im bặt.

 

Sau tấm rèm, khuôn mặt trắng mịn như ngọc của Giang Thanh Vũ hiện , cô bục tròn, ánh đèn dịu nhẹ hắt xuống, tập trung hết ánh sáng về phía cô.

Chiếc váy cưới lụa mỏng hề pha lê ngọc trai, phần n.g.ự.c trễ vai để lộ xương quai xanh, vòng eo thon hảo mềm mại.

Ngay cả sắc trắng lóa mắt của lớp vải cũng như hòa làn da cô, khiến thể rời mắt.

 

Cả phòng yên lặng.

Giang Thanh Vũ khẽ nắm vạt váy, đôi mắt cụp xuống ngẩng lên hỏi nhỏ:

 

“Thế nào?”

 

Âu Ninh há hốc miệng — còn hỏi nữa, đến mức nên lời!

 

Tống Vũ Nhiên thì khỏi , miệng nhanh hơn não:

“Đẹp lắm, đảm bảo Cố tổng thấy sẽ kìm , đêm tân hôn hai chắc mặc luôn váy cưới mà—”

 

“Cộc cộc cộc.”

 

Nếu nhân viên mang hoa quả , chẳng cô còn buột miệng câu gì.

 

Bất kể ngoài đời , ở nơi công cộng họ vẫn tỏ đúng mực.

Tống Vũ Nhiên trở về dáng vẻ dịu dàng lúc nãy, khiến hai bực buồn .

 

Váy phù dâu của Âu Ninh là màu xanh bạc hà, tươi sáng và dễ thương.

Hai cạnh , Tống Vũ Nhiên liền trêu: “ là một cặp cải thảo tuyệt phối.”

 

Khi cả nhóm khỏi cửa hàng, trời sang trưa.

Phí Chiêu lái xe đưa họ ăn, cả ba cùng trung tâm thương mại nơi cửa hàng của Âu Ninh.

vội, vì để cùng Giang Thanh Vũ thử đồ, cửa hàng tạm đóng nửa buổi sáng.

Phải rằng giờ tiệm của họ đang nổi tiếng mạng, hoãn hết các lịch hẹn sáng khiến buổi chiều trở nên cực kỳ bận rộn.

 

Lịch đầu tiên trong buổi chiều là buổi hẹn ký hợp đồng cho kịch bản mà Giang Thanh Vũ — tuy tác phẩm đang hot, nhưng là kịch bản cô từng thiện để .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tram-me-psvk/chuong-64-cung-chieu.html.]

Không lâu , một phụ nữ trung niên bước cửa hàng, ánh mắt chạm Âu Ninh.

Âu Ninh sững , hỏi một cách lịch sự:

 

“Xin hỏi, cô tìm ai ạ?”

 

Cô vốn nghĩ đó là của khách hàng nào đó đến lấy hoặc mang đồ tới.

khi lượt thêm mấy phụ nữ trung niên khác cũng bước , cô mới nhận gì đó .

 

“Xin cho xem bốn cuối của điện thoại đặt hẹn ạ?”

 

Mấy cô “dì xinh quả thật sành điệu.

 

Một giọng vang lên, bốn cuối của điện thoại — giống với mấy nãy, nhưng khiến Âu Ninh thấy quen đến lạ.

Trái tim cô chợt trượt một nhịp, ngẩng đầu lên từng chút một.

 

“A… dì.”

 

Vẻ mặt Âu Ninh lập tức trở nên đặc sắc — đổi nhanh đến mức khiến nghi ngờ cô là truyền nhân của nghệ thuật “biến mặt Tứ Xuyên”.

 

lúc đó, đồ ăn vặt mà Tống Vũ Nhiên đặt giao đến.

Cô và Giang Thanh Vũ vốn đang trong phòng nghỉ, vì Tống Vũ Nhiên đang m.a.n.g t.h.a.i nên việc bê đồ đương nhiên do Giang Thanh Vũ đảm nhiệm.

 

lẩm nhẩm mã nhận hàng Tống Vũ Nhiên đưa, bước quầy tiếp tân — nhưng ngay khi thấy Giang Hoa, cô liền khựng .

Âu Ninh tiếng động, định nhắc nhưng quá muộn.

 

Toàn bộ mã nhận hàng trôi sạch khỏi đầu, Giang Thanh Vũ chỉ kịp xoay định chuồn thì—

 

“Thanh Vũ.”

 

Thôi xong, trơn trượt hết , giờ “ma sát” giữ chặt.

 

Người gọi cô là bạn của Giang Hoa — mấy dì lâu nay sống rải rác ở các thành phố khác, thật hiếm khi tụ họp đông đủ ở Bắc Kinh thế .

 

Giang Thanh Vũ cố gượng một nụ cứng ngắc, giơ tay chào, trông chẳng khác nào con rối giật dây.

 

“Dạ, chào các dì.”

 

“Lâu lắm gặp con! Nếu con , tụi dì còn chẳng giờ con nổi tiếng thế cơ đấy.”

 

Gấu

“Phải đó, lúc Giang Hoa bảo rủ tụi dì cùng chơi, dì còn tưởng nhầm.”

 

 

Trước mắt là những gương mặt nhiệt tình, giọng điệu còn phảng phất sự kiêu hãnh.

 

Chuyện rõ ràng nên phát triển theo hướng — vì cuối Giang Hoa phát hiện cô lén vẽ truyện tranh, bà chẳng hề vui chút nào.

 

“Đi thôi, Giang tổng, dẫn tụi dì xem chứ. Tụi dì trả tiền đó nha.”

 

Giang Hoa lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.

Giang Thanh Vũ đành gọi một nhân viên phụ trách hướng dẫn, cả quá trình đều bên cạnh quan sát họ.

 

Trong gian kín, tiếng nhạc nền trầm thấp u buồn vang lên, ánh sáng mờ, những bức tường phủ màu khói xám, vệt ố loang lổ giả cũ kỹ — tất cả đều giống hệt khung cảnh trong truyện tranh mà Giang Thanh Vũ vẽ hồi cấp ba, một tác phẩm từng đăng tải.

 

Ngày đó nét vẽ của cô còn non nớt, chỉ cốt truyện là đủ hấp dẫn.

Sau cô chỉnh sửa, chia thành tám nhân vật chính để thành một bản kịch trải nghiệm.

 

Dù tác phẩm thể loại kinh dị, nhưng sợ Giang Hoa dọa, cô vẫn dặn cho NPC bất ngờ xuất hiện.

 

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, câu chuyện dần đến hồi kết.

Khi giai điệu piano nhẹ nhàng, buồn bã vang lên, nhóm khách ban đầu còn rộn ràng liền lặng dần .

 

Câu chuyện kể về tám cùng du lịch đến một thị trấn nhỏ.

Mỗi khi hoàng hôn — ranh giới giữa ngày và đêm — buông xuống, thị trấn sẽ đổi .

Họ thể thấy những “ ở thế giới khác” vẫn lặp lặp cuộc sống mỗi ngày: mặt trời mọc lặn, dáng vẻ chẳng khác gì con .

 

Tám giữa những linh hồn đó, kinh ngạc, thương xót, bật — nhưng chẳng ai sợ hãi.

 

Mãi đến đêm cuối khi rời , họ vô tình thấy quen, thấy chính hình ảnh khắc bia mộ.

Lúc mới bàng hoàng nhận : họ mới chính là những linh hồn.

 

Tất cả những cảnh tượng quen thuộc , hóa chỉ là khoảnh khắc họ thể buông bỏ mà trộm ngắm nhân gian.

Và họ cũng chẳng thể rời khỏi nơi đó nữa.

 

, còn tiếc nuối.

Họ tan biến trong ánh chiều vàng rực rỡ, mang theo tình yêu sâu đậm cùng hy vọng gặp thương ở kiếp .

 

Tên kịch bản là “Nam Kha” —

một giấc mộng Nam Kha, mộng tan.

 

Giang Thanh Vũ hàng chữ lớn in bìa — nền đen chữ trắng, huyền bí hoang hoải.

 

Mấy dì đóng kịch bản , trong đó một nhân lúc để ý, khẽ kéo Giang Thanh Vũ một góc.

 

Vừa mở miệng là vài câu “nổ bom” đầy thông tin khiến cô hình.

 

Sau khi đó , những còn cũng lượt rời .

Giang Hoa bước khỏi phòng, trong tay cầm món quà lưu niệm mà trò chơi tặng, ánh mắt bình tĩnh mà sâu xa cô.

Loading...