TRẦM MÊ - Chương 58: Mất điện rồi.
Cập nhật lúc: 2025-10-13 13:20:09
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ngẩng đầu, đôi mắt dài cụp xuống, sâu thẳm mà nóng rực. Anh từ từ cúi sát — thứ chiếm hữu mạnh mẽ cùng vẻ tinh quái hòa thành một luồng mập mờ nóng bỏng, gần như rút cạn hết ẩm trong khí.
Tim Giang Thanh Vũ như vang lên hồi chuông cảnh báo. Anh đang đến gần hơn, gần hơn nữa. Lý trí mách bảo cô — xung quanh còn bao nhiêu mà, nhưng trong lòng nổi lên chút tò mò… xem đàn ông mang gương mặt điềm đạm, cấm d.ụ.c , rốt cuộc bên trong “thú tính” đến mức nào.
Rồi nụ hôn ẩm ướt liền theo thở mà rơi xuống môi cô. Anh khẽ trêu đùa đầu lưỡi cô, ngón tay lướt qua eo, nóng xuyên qua lớp vải khiến cô run rẩy.
Nụ hôn dồn dập ép cô lùi , cho đến khi lưng khẽ chạm tường.
Xung quanh vang lên vài tiếng kêu khẽ, Thanh Vũ bỗng sực nhớ đang ở , nhưng vẫn nhúc nhích, chỉ lặng .
Đôi mắt đen kịt, sắc bén và tràn đầy xâm lấn.
Có rút điện thoại chụp, cũng nhân viên nhận Cố Vân Dực. Thanh Vũ c.ắ.n nhẹ môi , bàn tay đặt eo cô bỗng siết chặt , dừng một thoáng mới chịu buông.
“Được ?”
Cố Vân Dực thở dốc, giọng khàn đặc — phần giống giọng ở những khoảnh khắc… đặc biệt khác.
“Ừm.”
Thanh Vũ khẽ đáp, rõ giở chiêu trò mà vẫn nào cũng thua thảm. Cái đồ Cố hồ ly , may mà cô Trụ Vương.
Không ai “ bụng” chiếu video hai hôn lên màn hình lớn. Trong hội trường, hình ảnh chẳng khác gì cảnh nhân vật truyện tranh bước đời thật — khiến mà mê mẩn.
Diệp An đang dở thì bắt gặp cảnh , rõ bức ảnh hôn góc độ mỹ . Hôm nay cô ăn “cẩu lương” no đến phát ngán , lẽ cũng quen với kiểu hành động của Cố Vân Dực.
Một lúc , ở ngã rẽ, cô thấy “chính chủ” xuất hiện — xem hôm nay hai thu hoạch lớn, đến mức kéo vali để chở hết sách.
Chỉ là… cái vali quen thế nhỉ? Hình như cô cũng một cái y hệt.
lúc , trợ lý của cô chạy đến, thấy cô gặp Cố Vân Dực và Thanh Vũ, sắc mặt gượng gạo. Cô chớp mắt mấy :
“Chị Diệp… cái đó…”
Diệp An bịt miệng cô, cau mày:
“Để chị nghĩ xem… cái vali đó là của chị đúng ?”
Trợ lý gì — coi như mặc nhận.
Dù cô cũng chẳng dám chặn đường Cố Vân Dực.
Diệp An theo bóng lưng hai , ánh mắt ảm đạm đến mức như sắp rơi lệ.
Trợ lý với cô nhiều năm, từng chị Diệp một mối tình đầu. Năm chia tay, trong lòng mãi vẫn buông , đến giờ vẫn một .
Không lúc cảnh , phụ nữ mạnh mẽ nhớ quãng tuổi trẻ của .
Trợ lý khẽ nắm tay cô, dịu dàng :
“Chị Diệp, chuyện qua , sẽ hơn mà.”
Diệp An xong liền phắt , tức tối trừng cô:
“ đó là vali bản giới hạn, đắt đấy!”
Nếu nể mặt Cố Vân Dực ký hợp đồng lớn với cha , chắc cô đau lòng đến mất .
Cô trợ lý đờ — thì chị là… cái vali.
Đành im lặng buông tay xuống.
Giang Thanh Vũ dạo cả ngày, vali đầy ắp sách.
“Em lấy vali ở ?”
Cố Vân Dực điềm nhiên, giọng thản nhiên như :
“Diệp An cho.”
Nói liếc xuống đôi chân cô:
“Đau ?”
“Ừm…”
Đêm qua họ quấn quýt đến tận khuya, hôm nay suốt một ngày, mắt cá chân cô mỏi rã rời.
Cố Vân Dực đưa vali cho Trần Đông, bảo mang xe . Còn thì đặt tay lên vai cô, vòng tay qua đầu gối, bế cô lên.
Thân thể bỗng nhẹ bẫng, Thanh Vũ theo phản xạ ôm chặt cổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tram-me-psvk/chuong-58-mat-dien-roi.html.]
Chiếc lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng mắt cô, cô một lúc, đưa ngón tay chọc nhẹ đó.
Hoàng hôn kéo dài, đường viền hai ánh nắng khắc họa mềm mại, sắc vàng cuối ngày dần nhạt theo bước chân họ.
Gấu
Dù ánh sáng sắp tắt, nó vẫn rực rỡ đến chói mắt — khiến Thanh Vũ khẽ nheo mắt , mí mắt nóng rát. Cô nhắm mắt, mặc cho luồng sáng cuối cùng xuyên qua da, phủ lên mí mắt một lớp đỏ ấm.
Bóng hai kéo dài thật xa phía .
Trần Đông mở cửa xe, liếc họ, trong mắt lộ nhiều tầng cảm xúc, thôi.
Cố Vân Dực cụp mi, đáp ánh bằng một cái liếc nhàn nhạt — ý rằng “ , đừng gì hết”.
Nhận ám hiệu, Trần Đông im bặt, chỉ chuyên tâm lái xe. Trên đường về, qua gương chiếu hậu, vẫn thấy hai tựa sát — Giang Thanh Vũ gối đầu lên vai Cố Vân Dực, ngủ yên.
Cố Vân Dực dường như để cô ngủ thoải mái hơn, cánh tay vẫn giữ nguyên một độ căng, ánh mắt lặng lẽ gương mặt say ngủ của cô, sâu thẳm và yên tĩnh.
Giang Thanh Vũ lay tỉnh, cô ngủ say, kéo nhà hàng lúc vẫn còn ngơ ngác.
Trong khi cô vẫn hồn, Cố Vân Dực gọi món xong xuôi. Sau khi nhân viên rời , trong phòng chỉ còn hai họ.
Lợi thế của nhà hàng riêng là yên tĩnh. Sau một ngày dạo quanh triển lãm, Giang Thanh Vũ cảm thấy tai vẫn còn ù vì âm nhạc và tiếng .
Cô nghỉ một lát, về phía đàn ông đối diện.
Anh đang cúi đầu xem điện thoại, màn hình là một bảng biểu mà cô rõ. Hai đốt ngón tay dài và thẳng, khớp xương nổi lên , đường gân mảnh nổi da, mang theo sức hấp dẫn đầy nam tính.
“Rè…”
Điện thoại của Giang Thanh Vũ khẽ rung, khiến cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
Cố Vân Dực chăm chú xem tài liệu, hề phát hiện ánh mắt của cô, cũng chẳng để ý đến tiếng rung .
Tin nhắn là từ Giang Hoa. Dòng đầu tiên là “Sinh nhật vui vẻ”, kèm theo ngày tháng nhắc cô rằng hôm nay là sinh nhật .
Đã lâu cô gặp , chuyến về phương Nam cũng dự định ghé thăm bà. Nghĩ đến đó, khóe môi cô khẽ cong lên, ánh lên một nét dịu dàng hiếm thấy.
niềm vui ngắn ngủi nhanh chóng một nỗi hụt hẫng thế.
Từ sáng sớm cô chờ đợi lời chúc sinh nhật của , thế mà đến bảy giờ tối vẫn chẳng thấy tin nhắn nào.
Có lẽ Cố Vân Dực — dù giữa họ dường như bao giờ về chuyện sinh nhật.
Cô cúi đầu, tâm trí trôi đó.
Ngay khoảnh khắc cô đặt điện thoại xuống, Cố Vân Dực ngẩng mắt lên. Nhìn thấy đôi môi cô vô thức mím , gương mặt nhỏ nhắn phồng lên, bật , khóe môi cong khẽ, nhanh chóng thu như từng gì xảy .
Giả vờ như chẳng gì, cũng chẳng phát hiện gì.
Một lát , nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên. Tâm trạng Giang Thanh Vũ cũng dịu .
Cô nghĩ, lẽ thật sự hôm nay là sinh nhật cô thôi — dù những món ăn chọn đều là thứ cô thích, còn đặc biệt dặn phục vụ mang đồ uống ở nhiệt độ thường.
Giang Thanh Vũ để bụng mấy chuyện nhỏ. Cô định lát nữa về khách sạn sẽ rõ với .
Ăn xong, cô đồng hồ thì đúng lúc nhân viên mang hoa quả tráng miệng lên, nên liền hỏi nhà vệ sinh ở .
Cô thói quen bữa ăn sẽ dặm son — nào cũng thế.
Khi vẽ xong nét cuối cùng trong gương, xung quanh bỗng tối đen như mực, hề dấu hiệu báo .
“Mất điện ?”
Cô khẽ lẩm bẩm. Cùng lúc đó, đèn khẩn cấp bật sáng, thứ ánh sáng xanh lục mờ lạnh rọi xiên từ hai bên xuống, khiến cả gian trông như một cảnh phim kinh dị.
Bóng trong gương đến mức khiến cô liên tưởng tới một hình tượng nổi tiếng trong phim, nhưng tiếc là — cô sợ ma.
Giang Thanh Vũ cất son, bình thản bật đèn điện thoại, bước chậm rãi buồng vệ sinh để giải quyết nhu cầu cá nhân.
Khi ngoài, hành lang vẫn ngập trong thứ ánh sáng xanh u ám . Ở phía xa, vài bóng đen thẫm đang lắc lư.
Cô rõ, chỉ thấy mấy cái bóng di chuyển, đoán chắc là nhân viên.
Cô định lên tiếng, thì những bóng đó bỗng đồng loạt dừng , cùng đầu về phía cô — ngay đó, tất cả chạy tán loạn.
“Hả?”
Giang Thanh Vũ khẽ nhướng mày. Chẳng lẽ bao nhiêu năm cuối cùng cô cũng gặp “thật” ? Tự nhiên thấy chút phấn khích là chứ.
Trong đầu cô nhanh chóng dựng lên cả một kịch bản “khách sạn âm dương”.
Cô định đuổi theo xem thử, nhưng mấy cái bóng chạy quá nhanh, hơn nữa nơi cô mới đến đầu, chỉ nhớ một đoạn đường, sợ ngã nên đành bỏ cuộc.
Kết quả là hành lang tối om, cô còn cách nào, đành men theo trí nhớ phòng riêng.
Vừa đến cửa, cô khẽ gọi:
“Cố Vân Dực?”