TRẦM MÊ - Chương 57: Vợ bỏ đi rồi thì đúng là bỏ thật rồi.

Cập nhật lúc: 2025-10-13 13:13:21
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa hàng mày hiện lên vẻ sắc bén lạnh lùng, ánh mắt cũng dần dần mang theo lạnh khiến cả khí quanh như trầm xuống.

 

Cố Vân Dực tỏ rõ sự vui thái độ mặt tán tỉnh của thanh niên , nhưng vẫn yên tại chỗ, chỉ âm thầm chằm chằm về phía đó, ánh mắt tối .

 

Giang Thanh Vũ thì tràn ngập niềm vui, cô chỉ coi đó là sự hâm mộ của một hâm mộ nhỏ bé đối với thần tượng, mà bản “thần tượng” thì rõ ràng chẳng chút hứng thú nào. nụ rạng rỡ môi cô, chẳng nỡ dập tắt.

 

Cảm xúc đột ngột đổi khiến phụ trách bên cạnh nhận điều gì đó khác lạ. Ông quanh một vòng, thoáng sững , sợ vô tình chứng kiến cảnh nên thấy mà Cố Vân Dực ghi nhớ, bèn tìm đại cái cớ chuồn thật nhanh.

 

Lúc đó, Giang Thanh Vũ định đồng ý lời đề nghị của thanh niên, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của đối phương, cả khẽ run lên.

 

Từ nhỏ đến lớn, cô gặp ít những ánh như thế, chỉ cần liếc qua lập tức cảnh giác.

 

Cậu vẫn kiên nhẫn giơ mã QR sáng loáng, thấy cô mãi quét thì còn nhướng mày trêu chọc:

“Chị An Dạ…”

 

Cuối cùng, Giang Thanh Vũ quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của Diệp An – cô luôn ngưỡng mộ, là đàn chị tiếng, hơn nữa ác ý. Cô khiến khó xử giữa chốn đông .

 

“Định ký hợp đồng lôi kéo của ?”

 

Diệp An mỉm , khéo léo ấn tắt màn hình điện thoại của :

“Người dạo đang kịch bản, nhiều thời gian vẽ . Hơn nữa chồng cô là kiểu dính , chăm thôi cũng mệt .”

 

Khoảng cách giữa hai bên xa, tuy tiếng xung quanh ồn ào, nhưng chỉ cần để ý một chút là vẫn rõ từng chữ.

 

Còn hơn cả “dính ”, là ánh mắt của – nóng bỏng, sâu thẳm, đầy kiềm chế. Đôi mắt dài khép , ánh mờ tối khó đoán. Khuôn mặt như gió xuân trăng sáng, mà sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, khiến khác dám chớp mắt – sợ chỉ cần chớp một cái, cơn giông bão trong đáy mắt sẽ ập xuống ngay.

 

Giang Thanh Vũ đầu bắt gặp ánh của Cố Vân Dực, tim cô khẽ thắt .

Đáng lẽ cô nên để ý sớm hơn, chứ vì vui quá mà quên mất sự tồn tại của .

 

Sau khi Diệp An đến từ “chồng cô ”, xung quanh lập tức im lặng.

Mọi vài giây, ai nấy khéo léo chuyển đề tài sang chuyện khác.

Cậu thanh niên cầm điện thoại cũng bừng tỉnh, nhận suýt chút nữa thì đào hố mặt .

 

Cậu hướng về Diệp An gượng, khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn, ngại ngùng thu điện thoại:

“Xin nhé, là chị bận đến .”

 

“Không .”

 

Giang Thanh Vũ cúi đầu thu dọn sách vở, trò chuyện với Diệp An và mấy họa sĩ khác.

Trong lúc đó, cô vẫn cảm nhận rõ ràng một ánh nặng nề, xuyên qua lưng .

Cô còn mơ hồ thấy tiếng bật nắp bật lửa “tách” một cái.

 

“Chị An Dạ, em về nhé.”

 

Gấu

Cô mỉm , đeo balô, chạy qua hành lang, dừng mặt Cố Vân Dực.

 

Anh liếc sang chỗ khác, khẽ ho một tiếng, cố tỏ vẻ bình tĩnh như thể nổi cơn ghen ban nãy .

 

Giang Thanh Vũ thật lâu, ánh mắt trong trẻo, chỉ hai giây liền cong lên, nở nụ .

 

Cố tổng quả thật diễn xuất đạt — chỉ tiếc là ánh mắt lảng tránh, mà vành tai thì đỏ bừng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tram-me-psvk/chuong-57-vo-bo-di-roi-thi-dung-la-bo-that-roi.html.]

“Cố Vân Dực.”

“Ừ. Em ký xong ?”

“…”

 

Trước , cô từng nghĩ nếu tổng giám đốc thì đóng phim cũng đủ phát tài.

bây giờ cô đổi ý — kiểu như showbiz, chắc chỉ “bình hoa di động”.

 

Cố Vân Dực chỉ chuyện, ánh mắt bay khắp nơi, duy chỉ chịu cô.

Đến khi môi bất ngờ in lên một nụ hôn ẩm ướt, mới khẽ sờ lên, cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt cơn kinh ngạc bừng sáng hẳn lên.

 

“Anh nghĩ linh tinh , đừng ghen nữa ?”

 

Rõ ràng, Cố Vân Dực hưởng thụ dáng vẻ cô nũng nịu dỗ dành như thế.

Thực , chút ghen tuông ngốc nghếch ban nãy của tan biến ngay khi cô dứt khoát từ chối mà chạy về phía .

 

“Thật giấu em ở nhà mãi.”

 

Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, trong lòng thoáng hiện một ký ức xa xăm.

 

Không khí ẩm lạnh bất giác khiến nhớ đến đêm đó ở Nam Thành — khi cô tụ tập cùng bạn học, đưa cô về chẳng hiểu nỡ rời .

 

Khi , và Kỷ Quan Đình vẫn chỉ là quan hệ cấp – cấp .

Nhìn đám thanh niên tươi trẻ trong làn hương thoang thoảng, bỗng nhận và họ cách chỉ vài tuổi.

 

Anh từng nghĩ sẽ luôn tỉnh táo, nhưng sự bình thản của từng trải rốt cuộc tan vỡ ngay khoảnh khắc trai ngập ngừng định tỏ tình với cô.

 

Cô gái tờ hôn ước với vốn dĩ thuộc về .

Cô là tự do, là đôi cánh trong trẻo và kiêu hãnh, là ánh sáng mà khác chỉ thể ngẩng đầu ngắm — xa xôi, lấp lánh, và kiên định theo đuổi.

 

Rồi nỗi tham vọng thầm kín của bùng nổ thể toan tính thương trường bất kỳ lúc nào, nhưng mặt cô, chỉ một nụ một cái nhíu mày thôi cũng dễ dàng vỡ tan phòng tuyến trong lòng .

 

May mà còn giữ vài thứ “phẩm chất” truyền từ thế hệ : gặp cô gái thích là đầu hàng ngay. Cố Giang mà bỏ chạy thì đúng là bỏ thật.

 

Trong thực tế, Cố Vân Dực chợt ngẩng đầu, kéo cô tìm cái gì đó. Họ qua vài gian hàng, tìm quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng .

 

Xung quanh khá nhiều lẻ tẻ, tuổi thì còn trẻ, nhiều cặp mặc đồ đôi, thậm chí đôi còn hóa trang thành cặp đôi trong truyện tranh. Bộ đồ đôi phổ biến nhất chính là ở một gian hàng gần cửa ; vì họ bằng cổng phụ, một đoạn mới thấy từ xa.

 

Họ tiến đến gian hàng, Cố Vân Dực đưa tay chọn, nhẹ nhàng nhặt một bộ đen trắng. Áo đôi là thứ khẳng định phận dễ thương — cầm chiếc áo trong tay, toilet ngay; vì Thanh Vũ mặc váy khi ngoài, còn mượn cho cô một chiếc quần từ Diệp An.

 

Diệp An đầu, thấy Cố Vân Dực - khoảnh khắc đó cô sững như đá cứng. Hồi đó cô từng yêu sớm, cùng bạn trai mặc đồ đôi xem phim, thầy chủ nhiệm bắt gặp … Lúc gì nhỉ: quê, trẻ con, tình yêu giảm trí tuệ. Diệp An bĩu môi — lẽ “tình yêu giảm trí tuệ” đúng phần nào — nhưng cô vẫn đưa bộ quần áo dự phòng cho Thanh Vũ; cũng thôi, Cố Vân Dực mới cho nhà Diệp một đơn hàng lớn.

 

Cố Vân Dực biển hiệu, ánh mắt thoải mái thoáng tản, đường vai khoẻ khoắn ánh đèn màn hình, những múi cơ chắc nẩy toát một thứ nam tính đầy sức hút. Chỉ một thôi cũng đủ khiến cô nắm vạt áo mà tim đập nhanh.

 

Cố Vân Dực tâm trạng ít biểu cảm như vẫn giữ nụ nhẹ. Thấy cô bước , môi cong cao hơn; gần đến giữa trưa là lúc đông nhất, gương mặt thu hút của khiến nhiều ngoái , còn hướng chăm chú cũng khiến khác tò mò.

 

Giang Thanh Vũ bỗng thấy bộ đồ thật hợp, cô mím môi chạy đến, giơ mặt trắng phau mỉm với . Cố Vân Dực ngạc nhiên, hạ mi, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch, bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng luồn ngón tay kẽ tay cô.

 

“Nắm chặt nhé, đừng để mất.”

“Em trẻ con, đ.á.n.h rơi .”

 

Cố Vân Dực lớn tuổi hơn, lúc như một trụ cột trong nhà mặt cô. Thanh Vũ tưởng sẽ lên giọng như khi, nhưng khẽ — giọng trầm ấm như rượu ủ lâu, cay nồng mà say lòng.

 

“Anh lo chính sẽ lạc mất em, tìm thấy thì sẽ sợ. Được ?”

Loading...