TRẦM MÊ - Chương 56: Trò chơi nguy hiểm.

Cập nhật lúc: 2025-10-13 13:07:52
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Thanh Vũ sững một thoáng, men trong đầu dường như tan biến sạch. Khi cô ngẩng lên , ánh mắt của Cố Vân Dực nhuốm một tầng nguy hiểm rõ rệt. Cô khẽ thẳng dậy, nhưng động tác nhỏ vẫn thoát khỏi tầm mắt . Ánh vốn nửa tà mị nửa trầm tĩnh bỗng trở nên sắc lạnh, đôi mắt dài khẽ híp , kéo cô lòng.

 

“Không em thích chơi ?”

 

Ngón tay men theo vòng eo thon, chậm rãi trượt lên cao.

Tim cô đập thình thịch — như thế còn dám trêu chọc ư?

 

Cố Vân Dực cúi xuống, tay còn gạt bộ tài liệu bàn rơi lả tả xuống đất.

 

Giấy tờ, bìa hồ sơ rơi tung toé, trong khi cơ thể Giang Thanh Vũ run lên kiểm soát nổi. Cố Vân Dực cúi đầu thẳng mắt cô, bàn tay chậm rãi tháo từng chiếc cúc áo. Hàng mi đen dày như cánh quạ phủ xuống một lớp sáng mỏng, ánh mắt sâu như lửa, lúc sáng lúc tối.

 

Giữa hai hàng mi giao là bóng đèn trần đung đưa, hình ảnh lộn ngược, thế giới như đảo ngược , hòa tan trong thở nóng bỏng của , tan chảy thành từng vệt mờ ướt át trong mắt cô.

 

Anh ghé sát bên tai, khẽ hỏi mấy : “Từ khi nào em bắt đầu quyến rũ hả?”

Giọng điệu nửa nghiêm túc, nửa trêu chọc, khiến cô bỗng thấy chẳng khác nào cô thư ký nhỏ đang cố trèo lên vị trí cao hơn.

 

, cô nhập vai.

 

“Em thật sự thích .”

Giọng cô mềm mại, run rẩy xen lẫn tiếng nức nở, từng chữ như dải lụa siết chặt quanh tim .

 

Đó là trò chơi mạo hiểm nhất mà Giang Thanh Vũ từng chơi kể từ khi cưới Cố Vân Dực. Đến khi buông cô , ngoài cửa sổ, ánh sáng rạng đông nhuộm trắng cả chân trời.

 

Cố Vân Dực cuối cùng cũng chịu nghỉ.

Giang Thanh Vũ đầy oán trách, nhưng chẳng nổi một câu.

… cũng là trò cô khởi xướng, còn chỉ thuận theo “kịch bản” của cô mà thôi.

 

“Đừng giận nữa, ?”

Anh khẽ vuốt tóc cô, giọng trầm khàn còn vương nóng cơn cuồng nhiệt.

 

“Anh rành quá nhỉ? Thật sự từng thư ký nhỏ nào ?”

Giang Thanh Vũ mũi và đuôi mắt đều đỏ, Cố Vân Dực sững, khóe môi khẽ cong lên, khẽ, ôm cô về phòng ngủ.

 

“Anh chuyện gì mà em ?”

 

Rõ ràng cô đang cố tình kiếm chuyện vì thua thiệt, nhưng thấy cô đáng yêu, càng chiều chuộng.

 

Anh nắm tay cô, đặt lên n.g.ự.c :

“Anh gieo hết ‘hạt giống’ em , một giọt cũng để sót .”

 

Giang Thanh Vũ tất nhiên hiểu điều đó rõ nhất — nếu chịu “chừa ” một chút thôi, cô cũng đến mức bám lấy như cái móc treo mới dìu về phòng.

 

“Có nóng ?”

 

Cô khẽ lắc đầu. Anh lấy khăn ấm giúp cô lau , xoa dịu cơn đau nhức. Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, mi mắt cô chớp mấy cái tựa n.g.ự.c ngủ .

 

Cố Vân Dực giữ nguyên tư thế lâu. Khi chắc rằng cô ngủ say, nhẹ nhàng rời giường, khoác áo choàng tắm, thư phòng.

Mở két sắt, lấy sợi dây chuyền giấu bên trong, bỏ túi áo.

 

——

 

Tháng tư ở Thượng Hải, thời tiết ấm áp.

Giang Thanh Vũ một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, lộ đôi chân thon thả. Cố Vân Dực từ phòng tắm bước , ánh mắt dừng cô, nheo .

 

Khoảnh khắc khiến nhớ đến đầu họ gặp ở đầu ngõ — chỉ khác là hôm nay, bên tai cô điểm thêm một chiếc kẹp tóc hồng nhạt, trông đáng yêu rạng rỡ.

 

Trợ lý Trần Đông chờ sẵn ngoài cửa. Thấy Cố Vân Dực cầm túi giấy nâu, theo thói quen định bước tới nhận lấy.

 

“Không cần, hôm nay nghỉ .”

 

Trong túi chỉ vài quyển sách Giang Thanh Vũ mang ký tặng.

Hôm nay là ngày dành để ở bên vợ, dính dáng gì tới công việc.

 

Trần Đông kỹ — Cố tổng mặc quần jean, áo thun trắng, tóc để tự nhiên, vài sợi mái rủ nhẹ xuống trán.

Không còn bộ dáng nghiêm nghị trong vest chỉnh tề thường ngày, cạnh Giang Thanh Vũ tràn đầy sức sống, hai trông chẳng khác nào một cặp đôi sinh viên đại học.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tram-me-psvk/chuong-56-tro-choi-nguy-hiem.html.]

“Cảm ơn Cố tổng.”

Trần Đông xoay rời , tận hưởng một ngày nghỉ bất ngờ. Cảm giác mệt mỏi buổi sáng tan biến, khí ẩm ướt miền Nam cũng trở nên trong trẻo và ngọt ngào hơn vì hương vị tình yêu.

 

Hai khỏi nhà khá sớm. Gặp ngày cuối tuần, đường quá đông, nên dù là giờ cao điểm, họ vẫn đến nơi khi tắc đường bắt đầu.

 

“Đông quá.”

Giang Thanh Vũ kiễng chân cánh cổng lớn đầy sắc màu phía , cùng dòng chậm rãi tiến .

 

Cố Vân Dực nắm tay cô, rẽ khỏi đám đông.

 

“Anh định đưa em ?”

 

Giang Thanh Vũ bên cạnh , bàn tay nắm chặt, an mà vững vàng. Cô ngẩng mắt lên, bắt gặp nơi khóe môi Cố Vân Dực luôn vương một nụ nhàn nhạt, ánh mắt chan chứa sự cưng chiều chẳng hề che giấu.

 

Cô vội cúi đầu, tim đập mạnh, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ tưởng nhưng là khả năng thật nhất lúc . Cô cố gắng kìm nén, ép xuống cơn phấn khích như bùng nổ trong lồng ngực.

 

Cánh cửa bên hông — vốn thông báo là mở cho khách — giờ rộng mở. Mấy nhân viên đeo bảng tên gác ở đó thấy họ liền nhanh chóng tiến đến đón.

 

Giang Thanh Vũ khẽ thở một , từng bước về phía như giẫm mây. Mọi âm thanh xung quanh dường như bọc trong bong bóng, mỗi câu đều mang vị ngọt như rượu mơ ủ lâu năm.

 

Trong hội trường, còn đông, lối riêng gần, vì thế họ là một trong những nhóm đầu tiên đến nơi.

 

Diệp An – họa sĩ truyện tranh nổi tiếng hiện nay – đang ở vị trí trung tâm. Quanh cô là vài gương mặt đình đám trong giới, nam nữ đều , đang rôm rả trò chuyện. Nhìn thấy Giang Thanh Vũ, Diệp An sững một chút, lập tức mỉm vẫy tay gọi cô .

 

Tim Giang Thanh Vũ đập loạn, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Cô chắc Diệp An để lộ tên thật mặt khác , nên đành khẽ gọi:

“Chị An Dạ.”

 

Diệp An sang giới thiệu: “Đây là em gái .”

 

Một câu khiến cách lập tức kéo gần .

 

Giang Thanh Vũ cúi mắt, hai gò má ửng đỏ, trông ngoan ngoãn ngượng ngùng. Nụ nhẹ nơi khóe môi như cánh hoa đào hé nở, khiến những ánh quanh đó bất giác dừng , thậm chí ngẩn ngơ mất mấy giây.

 

Mọi đều thoáng ngạc nhiên — cô gái mềm mại, trong sáng như thế thích vẽ truyện kinh dị ư?

 

nhanh họ đổi suy nghĩ. Khi thấy cô lấy từng cuốn truyện tranh, đưa đến mặt từng , ai nấy đều thầm thán phục: đúng là fan ruột.

 

Một họa sĩ kỳ cựu trong đó nhận lấy quyển sách, thấy đó chính là tập đầu tiên ông từng xuất bản nhiều năm . Dù giấy ố vàng, nhưng từ độ phẳng phiu của trang giấy thể thấy cô gìn giữ nó cực kỳ cẩn thận.

 

Những cuốn còn cũng đều là các tác phẩm tiêu biểu nhất của từng .

 

“Cảm động ? Mau ký , thêm vài dòng nữa nhé.”

Diệp An , đẩy quyển truyện về phía đồng nghiệp bên cạnh.

 

Người ký đầu tiên là một họa sĩ trẻ chừng hai mươi mấy tuổi. Anh tên xuống, ánh mắt sáng rỡ dừng gương mặt xinh của Giang Thanh Vũ, dời nổi .

 

Sáng nay, Diệp An rằng em gái cô sẽ đến — cũng là vẽ truyện, là tác giả của bộ truyện đang hot trong một tiệm cà phê nổi tiếng. khi thật xuất hiện, vẫn ngờ xinh đến thế.

 

Một cô gái tài năng cùng sở thích, hỏi tim rung động.

 

“Em… thể cho xin WeChat ?”

Anh dè dặt mở lời. Dù chỉ cần cô đồng ý, cũng đủ tự tin rằng tương lai thể “tươi sáng”, vì bản vẫn luôn tự nhận “của hồi môn nhất” — chính là niềm đam mê và sự chân thành.

 

Giang Thanh Vũ vẫn còn váng vất vì chút rượu từ buổi trưa, khuôn mặt ửng hồng như trái đào chín, mềm ngọt, khiến ai cũng c.ắ.n một miếng.

 

Cố Vân Dực, với tư cách là nhà đầu tư của sự kiện, nhiều lượt đến chào hỏi. Anh phá hỏng tâm trạng của cô, nên lùi sang bên hành lang, nhã nhặn đáp lời cuộc trò chuyện.

 

Khoảng cách xa, nhưng như một ranh giới vô hình thể vượt qua.

Gấu

 

Khi phụ trách sự kiện chuyện với , vô tình theo ánh mắt của Cố Vân Dực, liền thấy cô gái mặc váy trắng bên . Đó chính là vợ trẻ mà giới thượng lưu đồn đại bấy lâu — ngờ còn trẻ đến . Hóa tất cả những việc Cố Vân Dực … đều chỉ để khiến cô mỉm .

 

Thậm chí, hôm nay chính là sinh nhật của cô.

 

Đôi mắt vốn sâu và lạnh của , chỉ khi về phía cô mới dịu , hóa thành ánh sáng ấm áp giấu nổi.

 

ngay giây tiếp theo, ánh rạn nứt.

Cố Vân Dực đột nhiên khựng , ánh mắt lạnh dần — đang thấy họa sĩ trẻ lấy điện thoại mở…

Loading...