TRẦM MÊ - Chương 55: Quyến rũ sếp trong giờ làm việc.

Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:59:36
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu hỏi của Cố Vân Dực dừng đúng lúc, ngón tay khẽ lướt qua gò má cô, động tác nhẹ mang theo ý trêu đùa. Làn da mềm mại của Giang Thanh Vũ như quả đào chín mọng, từng sợi lông tơ khẽ dựng lên, phơi bày cảm giác non tơ và mới mẻ.

 

Vì thế, ngay khoảnh khắc đôi môi chạm , Cố Vân Dực thật sự nếm vị ngọt thanh, dịu như mật.

 

Hai đang ở trong khu vườn mà ông nội Cố dùng để trồng hoa—nơi ngoài Giang Thanh Vũ thì hầu như chẳng ai lui tới. Chính vì , khi họ đang hôn say đắm đến quên trời đất, tiếng bước chân đột nhiên vang lên khiến cô bối rối đến đỏ bừng cả mặt, đôi gò má ửng hồng còn rực rỡ hơn cả hoàng hôn phương Tây.

 

“Không .”

 

Cố Vân Dực nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ dành cơn run nhẹ trong ánh mắt hoảng hốt , nhưng tầm mắt vẫn dừng nơi đôi môi ướt át , nỡ rời .

 

Giang Thanh Vũ khẽ tựa n.g.ự.c , lắng nhịp tim rắn rỏi của đàn ông, cố gắng định thở.

 

Hai bước chân vội, phát hiện họ.

 

Người đầu tiên là Dương Huệ. Nghe thấy giọng bà, Giang Thanh Vũ mới chợt nhớ —hôm nay hình như cô gặp bà .

Lẽ nên như . Dương Huệ là giữ phép tắc, dù đây bà ưa cô, nhưng ngày đầu tiên đến nhà, bà vẫn tỏ lịch sự.

Hôm nay là ngày Cố Chân bay về Mỹ, mà bà xuất hiện?

 

“Tiểu Diệm, con giúp , với họ con một tiếng. Mẹ hai đứa từ nhỏ, …”

 

Giọng Dương Huệ run rẩy, chứa đầy bất lực và tuyệt vọng.

 

Giang Thanh Vũ thoáng giật , ánh mắt hướng về phía cổng , nhưng Cố Vân Dực chỉ khẽ đưa một ngón tay đặt lên môi, hiệu cô im lặng.

 

“Con với cái gì chứ?”

 

Giọng Cố Diệm bình thản, chỉ tiếng giày ma sát nền sỏi vang lên.

 

“Con nợ họ gì cả, cũng thể lo cho họ cả đời. Nếu giữ nổi, thì thà buông tay sớm còn hơn.”

 

Nghe , Dương Huệ lặng lẽ hạ tay đang che mặt xuống, ngẩng đầu con trai bằng ánh mắt trống rỗng.

 

Trước mặt bà, Cố Diệm bình thản đến mức còn chút do dự nào—so với từ chối đây, càng dứt khoát hơn.

 

Bà hiểu, còn hy vọng nữa.

Đừng đến Cố Vân Dực, ngay cả cửa ải của con trai bà cũng qua nổi.

 

“Biết .”

 

Giọng bà khàn đặc. Khi xoay rời , Cố Diệm khẽ gọi một tiếng: “Mẹ.”

 

“Người chỉ lợi dụng khác… nhà. Con hiểu rõ điều đó hơn ai hết, đừng tự lừa nữa.”

 

Bóng lưng Dương Huệ cứng đờ, gương mặt vốn tinh tế hiện rõ nét mệt mỏi của năm tháng. Bà thở dài, rời đầu .

 

Giang Thanh Vũ len lén kéo Cố Vân Dực về phòng. Thật sự họ cố ý trộm, chỉ là nếu bước đúng lúc đó, chắc hẳn cả hai bên đều càng thêm khó xử. Chi bằng giả vờ như thấy gì.

 

“Chuyện của nhà thím hai… nghiêm trọng đến ?”

 

Ngày Dương Huệ đến xin , cô loáng thoáng đôi chút, nhưng ngờ bà thể vì gia đình mà cúi đến mức .

 

Nhìn dáng vẻ nhăn mày của vợ nhỏ, Cố Vân Dực khẽ nâng mặt cô lên, giọng trầm :

 

“Có những chuyện… là do chính họ buông thôi.”

 

Gấu

Thấy Giang Thanh Vũ tò mò, ngẫm nghĩ một chút kể cho cô những gì .

 

“Dương Huệ là bạn học cấp ba của chú hai . Ông thông minh bằng cha cô út, nên ông nội chẳng đặt kỳ vọng gì. Khi , Dương Huệ đối xử với ông , hai yêu từ thời mặc đồng phục đến lúc mặc lễ phục cưới. Nếu những chuyện , họ đúng là một đôi hảo.”

 

“Nhà họ Dương hai cô con gái, Dương Huệ là con út, còn một chị gái. Gia đình bên ngoại ăn tầm, giàu sang nhưng cũng nhỏ. Nói thẳng môn đăng hộ đối, nhưng chú hai trọng tình nghĩa, nên hai thuận lợi cưới , thậm chí còn sớm hơn cả bố .”

 

“Lúc đầu thứ đều . Dưới sự giúp đỡ của nhà họ Cố, việc kinh doanh của nhà họ Dương cũng ngày càng phát đạt. lòng tham nổi lên—cha và chị gái Dương Huệ bắt đầu thấy đủ. Họ cho rằng, nếu Cố Chính Minh là thừa kế, thì họ còn nhiều hơn nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tram-me-psvk/chuong-55-quyen-ru-sep-trong-gio-lam-viec.html.]

Những chuyện , phần lớn là Cố Vân Dực từ cha và cô út kể . Trong ký ức của , Dương Huệ thuở nhỏ hề mạnh mẽ, luôn là dịu dàng, điều.

 

Chỉ là, bà đủ tỉnh táo. Chỉ vài lời khích bác của nhà, năm qua năm khác, cuối cùng cũng “tẩy não”, bắt đầu chán ghét tính cách ôn hòa của Cố Chính Minh, dồn kỳ vọng con trai, biến Cố Diệm thành hình mẫu mà bà mong .

 

Giang Thanh Vũ chống cằm, chăm chú , dáng vẻ y như một học sinh ngoan đang giảng.

 

“Em đang nghĩ gì đấy?”

 

“Em đang nghĩ, chua hai của thật .”

 

Cố Vân Dực nhướng mày, dùng tay nâng cằm cô lên, ép cô , giọng đầy ý nhấn mạnh:

 

—là nhà họ Cố đều .”

 

Anh dừng một chút, cúi xuống khẽ bên tai cô:

 

“Còn nữa… Cố phu nhân của chỉ phép thấy cái của thôi.”

 

Ngày Thượng Hải ấn định hai ngày nữa, Giang Thanh Vũ mấy quyển truyện tranh cần sắp xếp .

Cố Vân Dực và cô nghỉ ở biệt thự, mà trở về căn hộ của .

 

Gần nửa đêm, Giang Thanh Vũ cuối cùng cũng thu dọn xong hành lý. Ở cuối hành lang, ánh đèn hắt một vệt sáng, khiến đôi mắt cô khẽ cong lên, ánh trở nên dịu dàng. Cô bước theo ánh sáng , khẽ nghiêng đầu trong phòng.

 

Người đàn ông đang cúi đầu xử lý công việc, dáng vẻ nghiêm túc và trầm . Cổ áo sơ mi cài đến tận khuy cùng, gò má lạnh lùng, đôi môi mím chặt ẩn chứa vẻ cấm d.ụ.c đến mức khiến khác khó rời mắt.

 

Giang Thanh Vũ thấy mặt nóng lên.

Nếu rõ Cố Vân Dực lúc nổi hứng sẽ “ còn là ”, lẽ cô thật sự tin dáng vẻ nghiêm nghị .

 

“Cốc cốc cốc.”

“Cố tổng…”

 

Giang Thanh Vũ gõ nhẹ lên cánh cửa, giọng mang theo chút e thẹn, âm cuối khẽ kéo dài.

 

Cố Vân Dực ngẩng đầu lên, liền thấy cô tựa bên khung cửa, dáng nhỏ nhắn uyển chuyển. Chiếc váy ngủ rủ xuống đến giữa đùi, đôi chân trắng nõn khép gợi cảm, ánh mắt cô mang ý trêu chọc ấm áp dịu dàng.

 

Đôi mắt thoáng tối , tầng tầng thở như cuộn thành một mảng mây đen nặng nề, tựa con chim lớn đập cánh rơi vực sâu thẳm.

Ánh nóng bỏng, sự bất an và kìm nén khiến hàng lông mày khẽ nhíu, buông . Anh ngả ghế, yết hầu khẽ chuyển động, tay vươn lên nới lỏng cà vạt.

 

Trước đó, khi đang dọn đồ, Giang Thanh Vũ tình cờ thấy bộ truyện tranh ngôn tình mà năm hai đại học Tống Vũ Nhiên từng tặng cô.

Cô tiện tay lật vài trang, cuốn nội dung lúc nào chẳng .

Có lẽ ly rượu lúc ăn tối vẫn còn vương men say, đầu óc cô bỗng trở nên nóng bừng, liền bắt chước nhân vật trong truyện: bước thư phòng, tùy tiện cầm một tập hồ sơ lên, đặt xuống bàn, lên bàn việc.

 

“Cố tổng, em mang tài liệu đến cho .”

 

Khóe môi Cố Vân Dực khẽ nhếch, ánh mắt càng thêm sâu hun hút — đầy sắc d.ụ.c mà vẫn tỉnh táo.

Rõ ràng cô đang chơi trò nhập vai với .

Gan cô đúng là lớn hơn .

 

Cũng thú vị thật. Dù thì vẫn từng “nữ thư ký” kiểu .

 

“Thư ký Giang bình thường cũng việc thế ?”

Giọng vì nhiệt độ cơ thể tăng cao mà trở nên khàn khàn, pha chút gợi cảm c.h.ế.t .

 

Ngày họ còn Thượng Hải, nhưng giờ đây, chẳng chắc liệu hai còn nổi .

 

“Giờ việc mà dám quyến rũ sếp ?”

 

“Vậy thì…” Giang Thanh Vũ mềm giọng đáp, ánh mắt dừng yết hầu đang chuyển động ngày càng nhanh.

“Cố tổng định sa thải em ?”

 

Khóe mắt Cố Vân Dực hằn lên một vệt đỏ nhạt, tháo cà vạt, ném lên bàn, hai chiếc cúc áo vặn mở, để lộ xương quai xanh và cơ n.g.ự.c đang căng phồng.

 

“Thế thì xem,” khẽ , giọng khàn đặc, “em bản lĩnh khiến giữ em .”

Loading...